Vân Sơ quay sang Tiết Nhân Quý:" Thứ này dễ bị khuất phục lắm, đánh chúng là được, hai chúng ta mỗi người tìm một con đánh, đánh cho chúng ngoan ngoãn thì thôi, sau đó mang về cho Hoằng hoàng tử nuôi, thế nào?"
Tiết Nhân Quý nhìn Vân Sơ thua kém mình hẳn một cái đầu:" Không thành vấn đề."
Vân Sơ hiện cao tới gần mét tám rồi, tuy y đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, không vạm vỡ mấy, nhưng so với người thường đã thuộc hàng ngũ tráng hán rồi. Một cái liếc mắt vừa rồi của Tiết Nhân Quý, y nhìn ra ý vị xem thường trong đó, cười nói:" Thứ này thời viễn cổ được gọi là thực thiết thú, nghe nói còn là thú cưỡi của Xi Vưu, nếu ngươi coi thường nó, đến khi ấy thua thiệt thì đừng nói là ta gài bẫy ngươi."
"Chỉ cần ngươi không tìm gấu con để đánh thì không tính là gài bẫy." Tiết Nhân Quý nói xong an bài cung vệ kết trận bảo vệ Lý Hoằng, để lại một câu xem thường rồi một mình sải bước vào rừng trúc:
Chốc lát sau trong rừng trúc truyền ra tiếng gầm giận dữ của Tiết Nhân Quý.
Vân Sơ và Vân Na, Lý Hoằng cùng dài cổ nhìn về phía rừng trúc, rừng rậm rạp, không thấy rõ, chỉ thấy bóng trúc lay động.
Vân Sơ không mặc giáp nặng như Tiết Nhân Quý, chỉ mặc cái giáp da, trước sau có kính hộ tâm bằng đồng, dặn dò Vân Na và Lý Hoằng ở lại đây canh phòng, lát nữa hai y sẽ đánh đuổi gấu khoang chạy ra, hai đứa nhất định không được để gấu khoang chạy mất. Hai đứa bé đều hứa nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Lừa hai đứa bé không đi theo, Vân Sơ xoa đầu chúng rồi vác theo một cái túi to vào rừng trúc.
Rừng trúc vào mùa đông cũng không thay đổi gì, vẫn xanh mướt như thế, chỉ có tuyết phủ trên, khiến cảnh sắc mùa đông thêm sinh động. Vân Sơ bước từng bước cẩn thận, y luôn làm việc theo cách nhanh gọn nhất, không có nghĩa có thể xếp y vào loại mãng phu như Tiết Nhân Quý. Vì bên ngoài luôn có người gõ trống gõ chiêng, nên đám gấu mèo xung quanh đều chui cả vào mảng rừng trúc này, rất dễ tìm.
Tiết Nhân Quý có vẻ đã trực tiếp tìm con gấu trúc trông hung hãn nhất đánh nhau, Vân Sơ đâu ngốc thế, y cẩn thận lựa chọn.
Năm xưa ở dưới chân núi Thiên Sơn, y có thể chọn ra một con hạn thát có phẩm chất Hán gian, không có lý do gì không tìm ra một con gấu trúc làm Hán gian.
Kỳ thực loại này không dễ tìm, khi những con gấu khác thấy Tiết Nhân Quý đánh nhau huỳnh huỵch với con gấu trúc khác thì bỏ chạy tán loạn, Vân Sơ tìm thấy một con nhàn nhã gặm trúc.
Còn gặm rất hăng.
Con này không chịu ăn hết cả cánh trúc, nó gặm chỗ này một miếng, đớp chỗ kia một phát, hai cái tai nhỏ tròn tròn không ngừng cử động khi đang ăn.
Đó là con gấu trúc rất béo, tuổi chắc không nhiều, nhưng béo lắm, trong lúc di chuyển, thịt toàn thân núc ních rất vui mắt, Vân Sơ chấm nó luôn.
Con gấu trúc đang ăn khoan khoái thì chợt có người sờ tai nó, nó quay đầu lại, vừa vặn thấy Vân Sơ đang rất vui vẻ vì tìm thấy một con Hán gian.
Con gấu trúc tức thì nở mũi, nhe răng, thở phì, bộ dạng vô cùng khủng bố, đáng tiếc một điều là tiếng gầm của nó không sao uy mãnh nổi, nghe như tiếng lợn kêu, chẳng có tính uy hiếp nào.
Bộ dạng đó làm Vân Sơ cười tít mắt, tay y chẳng chậm, một đấm cực mạnh vào thẳng mũi nó, con gấu trúc kêu đau đớn, vung móng vuốt cực lớn lên vả Vân Sơ.
Béo quá, chậm quá, Vân Sơ còn cảm khái một câu rồi mới lách mình né, tiếp tục một đấm vào mũi nó, cú này còn nặng hơn. Con gấu trúc rơi nước mắt, dụng một tay che mũi, tay kia tiếp tục vả Vân Sơ, trông càng buồn cười.
Vân Sơ kệ, cứ nhè mặt nó mà đấm, chỉ cần tay nó hở ra một chút thôi là nắm đấm của Vân Sơ đấm trúng mũi nó. Rốt cuộc con gấu biết che chắn không ăn thua, kêu thảm thiết lao cả người vào Vân Sơ.
Con này cực khỏe, xô gãy bốn năm cây trúc to bằng cánh tay người lớn mới ngừng.
Con gấu trúc lảo đảo bò dậy, sau đó lao sâu vào rừng, tốc độ cực nhanh.
Đáng tiếc, nó vừa chạy một cái thì vấp chân, lại lần nữa xô mạnh vào cây trúc, thì ra hai chân nó bị Vân Sơ ném ra thừng cột đá quấn chặt rồi.
Không đợi con gấu ngã dập mặt bò dậy, Vân Sơ cưỡi lên lưng nó, đeo găng tay lên, sau đó quyền trút xuống như mưa, cứ nhè chỗ nối tứ chi mà đấm.
Mới đầu con gấu nổi điên lăn lộn, cắn xé, húc, dùng mọi khả năng phản kháng, đáng tiếc Vân Sơ chính là loại tám tuổi dám đánh nhau với cừu sừng cong hung hãn gấp bội thì sợ gì chứ.
Đối diện với loại gấu to xác vụng về này, làm sao mà có thể khiến y bị thương, Vân Sơ thong thả vờn quanh nó, đấm như đấm bao cát. Sau khi ăn vài trăm cú đấm trời giáng, con gấu không phản kháng nữa, dùng hai móng che đầu, miếng phát ra tiếng ư ử như khóc.
Vân Sơ lúc này cũng đã thở hồng hộc, thứ này thịt quá dày, nắm đấm của y không ăn thua lắm, đấm muốn gãy cả cổ tay rồi. Phải đổi cách khác, rút đao chém một cành trúc vừa tay, chặt thành cỡ gậy bóng chày, tiếp đó là một màn cuồng phong bạo vũ tới tấm trút xuống con gấu.
Con gấu trúc bị đánh quá đau, từ sợ tới giận, nó gầm lên điên dại lao vào Vân Sơ, kết quả quên hai chân bị trói, ngã đánh rầm xuống. Nó lại làn nữa nổi khùng, hai mắt đỏ ngầu đứng thẳng lên không ngờ giật đứt thừng, lao vào Vân Sơ với khí thế dời non lấp biển.
Thân hình to lớn của nó đi tới đâu, trúc xanh gãy răng rắc tới đó, uy thế kinh người.
Vân Sơ lạnh lùng nhìn nó, lấy ra thêm một sợ thừng buộc chân ngựa xoay vù vù.
Quả nhiên con gấu trúc này chỉ giả vờ giả vịt thế thôi, thấy Vân Sơ không chịu tránh đi, nó đột ngột đổi hướng lao vào chỗ rừng cây rậm rạp nhất.
Quá muộn, Vân Sơ lần nữa chẩn xác ném thừng buộc đá ở hai đầu ra, quấn lấy hai chân nó, chẳng nhìn nó ngã xuống mà chặt một đoạn trúc nữa, thong thả bước tới trước mặt con gấu trúc. Lần này con gấu kêu nghẹn ngào, xoay người phơi cái bụng ra.
Đây là dấu hiệu nó chịu thua rồi.
Đáng tiếc nó gặp phải Vân Sơ, con này dám láo lếu một lần, giờ dừng tay khi nào không phải do nó quyết định nữa rồi, y nhổ bãi nước bọt, bẻ cổ răng rắc, vung gậy xông tới.
Thêm một lần nữa gậy trúc giáng xuống, con gấu chỉ dám lăn lộn tránh đòn, không dám phản kháng. Vân Sơ đánh túi bụi, đánh khi cành trúc bị tõe thành chổi mới thở hổn hển mới dừng tay.
Con gấu trúc lúc này đến sức khóc cũng chẳng còn, nằm bẹp trên mặt đất, mũi thi thoảng phun ra ít hơi trắng cho thấy nó còn sống.
Vân Sơ đá nó một phát, nó không nhúc nhích, xem ra là hết sức thật rồi, y cũng mệt bở hơi tai, dừng lại nghỉ ngơi.