Phía bên kia con gấu đánh nhau với Tiết Nhân Quý vẫn còn gầm gừ, tiếng trúc bị gãy vẫn vang lên liên tục, có lẽ còn phải chiến đấu lâu lắm, ước chừng thể lực đôi bên, tên đó rõ ràng hơn mình không ít.
Vân Sơ ngồi khoanh chân trước mặt con gấu trúc, mở túi bên hông, lấy ra hai cái bánh bao lúa mạch, ăn một cái, đút vào miệng con gấu một cái.
Trong bánh bao có mật ong, Vân Sơ chưa ăn hết thì cái bánh đưa tới miệng con gấu đã biến mất, có thể nhìn ra nó thèm lắm, song Vân Sơ không cho nó ăn nữa, ngồi ăn một mình. Con gấu không ngừng liếm mép nhưng không dám cướp.
Nằm một lúc có ít sức lực rồi, con gấu cố gắng bò dậy, đang định đi thì Vân Sơ đập cánh trúc đã tõe ra xuống đất, thế là nó ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, thở phì phò, hai cái lỗ tai tròn dựng lên, ánh mắt đầy ủy khuất, miệng phát ra tiếng ư ử.
Vân Sơ đứng dậy đi ra ngoài, con gấu ngồi im tại chỗ, Vân Sơ chặt cành trúc khác đánh nó, đến khi nó biết đi theo thì thưởng cho một cái bánh bao.
Dần dần hai bên tiếp xúc trở nên hài hòa.
Phía bên kia cũng không còn tiếng chiến đấu nữa, Vân Sơ đã dẫn con gấu ra khỏi rừng.
Gấu béo phát hiện ra bên ngoài có rất nhiều người, nó ngồi bệt xuống không chịu đi, tức thì một trận đòn không nương tình đánh nó phải bò dậy đi theo Vân Sơ. Tiết Nhân Quý lúc này cũng vác một con gấu ba trăm cân từ rừng đi ra.
Vân Sơ nói với quan truyền lệnh đeo cờ sau lưng:" Phất cờ, truyền tin, nói Hoằng hoàng tử tay không bắt sống một con gấu lớn."
Trẻ con bốn tuổi làm gì biết hổ thẹn là gì, nghe Vân Sơ nói thế thì Lý Hoằng la hét xông vào con gấu trúc to hơn nó gấp mấy chục lần.
Nhũ nương của Lý Hoằng thấy thế thì mắt trắng dã xỉu tại chỗ, Vân Sơ bóp miệng con gấu, dẫm chân nó, híp mắt cười nhìn Lý Hoằng la hét đấm đá.
Đợi Lý Hoằng đánh mệt rồi, Vân Sơ buông miệng gấu ra, bảo Lý Hoằng cho nó ăn, nó sợ hãi không dám làm.
Vân Na vẫn đấm đá con gấu béo hăng say, nó to gan hơn nhiều, đánh xong rồi kiêu ngạo giơ miếng bánh ngọt trước mặt con gấu, Lý Hoằng mới làm theo.
Chỉ thấy con gấu lớn ngoạm một cái là không thấy cái bánh ngọt đâu nữa, nhìn nó ăn ngon lành như vậy, hai đứa bé hứng thú lắm, đem mọi thứ ra thử, dù là thứ gì nó cũng ăn sạch. Vừa rồi nó thực sự không còn sức nữa, cứ nằm ngửa mặt lên trời há miệng đợi ăn.
Mà Vân Na với Lý Hằng thì không thiếu nhất chính là các loại thức ăn, khi Lý Hoằng cho vào miệng con gấu quả dưa ngọt không thuộc về mùa này, thái độ nó thay đổi ngay, cố gắng trở mình muốn đòi thêm thứ ngọt ngọt nhiều nước đó, làm Lý Hoằng sợ hãi lùi ra sau ngồi bịch xuống đất.
Tức thì Vân Sơ lườm qua, con gấu sợ hãi nằm ngửa ra, khóc thút thít.
Nhũ nương vừa mới tỉnh lại, thấy Vân Na và Hoằng hoàng từ ngồi trên bụng con gấu khoang, hai mắt lần nữa trắng dã lăn ra xỉu.
Tiết Nhân Quý nghiêng vai, uỳnh một cái ném con gấu miệng không ngừng phun ra máu xuống đất, dù là thế nó vẫn nhìn Tiết Nhân Quý đầy thù hận, nó tựa hồ vẫn muốn chiến đấu.
Nhìn Lý Hoằng nhún nhảy trên bụng gấu, Tiết Nhân Quý kinh hãi bế vội nó lên, hung dữ nhìn Vân Sơ.
Vân Sơ nhai cam thảo ngắm trời xanh:" Con gấu này do Hoằng hoàng tử bắt, không liên quan tới ta."
Tiết Nhân Quý căm phẫn hỏi Lý Hoằng:" Dám hỏi Hoằng hoàng tử, có phải con thú này do người săn được."
Lý Hoằng bước chước điệu bộ Vân Na, hai tay chống hông:" Vân huyện thừa đuổi con gấu từ trong rừng ra, bị ta bắt sống."
Tiết Nhân Quý môi run run nhìn xung quanh, ánh mắt hắn đi tới đâu người ta cô gắng gật đầu, cả nhũ nương ngất xỉu hai lần cũng gật đầu lia lịa.
Tiết Nhân Quý nhìn bầu trời trong xanh, lại nhìn mặt trời trắng nhợt nhạt giữa từng không, chỉ thấy trời đất đảo lộn, loạng choạng quỳ một gối:" Vi thần chúc mừng hoàng tử."
Lý Hoằng xua tay:" Con gấu này của ngươi bị hộc máu rồi, ta không cần, thưởng cho Vân huyện thừa."
Vân Sơ cười ha hả:" Đa tạ Hoằng hoàng tử ban thưởng."
Tức thì trong sơn cốc vang vọng tiếng chiếng la, lính truyền lòng rướn cổ hô to.
"Hỉ báo, hỉ báo, Hoằng hoàng tử tay không bắt sống một con gấu lớn."
"Hỉ báo, hỉ báo, Hoằng hoàng tử khai kỳ đắc thắng, tay không bắt sống một con gấu lớn."
Lý Thận đang ngâm mình trong nước nóng nghe vậy mông như trúng tên nhảy từ trong ao ra, cuống cuồng mặc áo, nhảy lên ngựa phóng về phía đám Vân Sơ.
"Hỉ báo, hỉ báo, Hoằng hoàng tử tay không bắt sống một con gấu lớn."
Lương Kiến Phương sững sờ rơi miếng thịt vừa đứa lên miệng, chẳng nghĩ gì, nhảy lên chiến mã.
"Hỉ báo, hỉ báo, Hoằng hoàng tử tay không bắt sống một con gấu lớn."
Câu này vừa lọt vào tai Trịnh Nhân Thái, ông buông tay, cung bay vút đi, chẳng bận tâm bắn trúng cái gì, quát tháo tùy tùng mang ngựa tới.
Một đứa bé chưa tới bốn tuổi làm sao mà bắt sống được gấu lớn chứ?
Khi tin báo tới đại trướng trung quân, Lý Tích ngồi sưởi ấm đặt chén rượu xuống thở dài, không cần nghĩ cũng biết chuyện này do ai làm ra. Đáng lẽ ông ta nên mừng, chỉ là trong ba người thì người này khó khống chế nhất.
Lý Thận là người đầu tiên nhìn thấy con gấu to lớn ngồi bên Lý Hoằng, như bị sét đánh, hỏi Vân Sơ:" Đúng là Hoằng hoàng tử tự tay bắt à?"
Vân Sơ ôm Vân Na có chút ghen tỵ trong lòng, chỉ con gấu đã hoàn toàn bị núi thức ăn của Lý Hoằng hàng phục:" Vương gia tự xem đi."
Lý Thận đờ đẫn nhìn Lý Hoằng đang vỗ vỗ đầu con gấu, con gấu cúi thấp đầu xuống, mặc cho Lý Hoằng nắm tai, không những chẳng phản kháng còn phát ra tiếng lấy lòng.
Lý Hoằng đưa bàn tay nhỏ xíu tới bên cái miệng khổng lồ của nó, nó ăn bánh mật ong xong càng ngoan, lấy cái đầu lớn cọ vào người Lý Hoằng, làm Lý Hoằng ngã lăn quay.
Lương Kiến Phương nhìn thấy màn này mắt trâu trừng tới muốn toét cả ra, gầm rú:" Lão tử không tin, không tin là không tin, cho dù nó là nhi tử của bệ hạ cũng không tin, làm sao đứa nhãi bốn tuổi bắt được gấu lớn."
Nói rồi vung đao chém đứt dây thừng con gấu bị trói chặt kia, con gấu nghỉ ngơi một thời gian dài đã có sức lập tức đứng dậy, vả một phát vào giáp ngực Lương Kiến Phương không kịp đề phòng.
Vuốt gấu dài nửa tấc lướt qua, giáp sắt tóe lửa, đánh Lương Kiến Phương bay đi.
Vân Sơ đã nắm đoán mâu sẵn sàng giết nó, không ngờ con gấu béo bên cạnh Lý Hoằng cũng đứng dậy, hán miệng gầm to với con gấu đang lên cơn kia.
Nó xông tới tát một cái, làm con gấu chân bị thương ngã lăn lông lốc.
Có điều con này không tiếp tục truy sát mà lại sán tới Lý Hoằng mặt trắng bệch, há miệng đòi ăn, Lý Hoằng ném nguyên cái bánh to vào miệng nó, nó lại ngồi bên cạnh liếm mông, trông hiền lành vô cùng.
Vân Sơ buông đoản mâu, y tin hôm nay mình cho đánh một trận đau nhất trên đời, nó cũng được ăn một bữa ngon nhất trên đời, nó biết nên lựa chọn bên nào.