Lương Kiến Phương bị gấu đánh bay không cho ai đỡ dậy, nhìn vết gấu cào khủng khiếp trên giáp, lại nhìn con gấu hiền như cừu bên cạnh Lý Hoằng, đầu óc của ông ta hỗn độn, ông ta không tin, ông ta cũng không hiểu.
Từ trạng thái hai con gấu rống với nhau vừa rồi, chúng đúng là mãnh thú, nếu không chẳng thể đánh ngã con gấu kia xuống đất.
Trịnh Nhân Thái tới muộn, ông ta chỉ thấy cảnh Lương Kiến Phương bị đánh bay, nhìn thấy cảnh con gấu của Lý Hoằng đánh gục con gấu kia.
Cho nên mặt ông ta co giật dữ dội.
Vân Sơ thay miếng cam thảo khác, thong thả nhai, đợi nhai ra vị ngọt rồi mới nói với Tiết Nhân Quý:" Cho dù lần đi săn này còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng ta nghĩ, sẽ không có ai thu hoạch lớn hơn Hoằng hoàng tử, Tiết tướng quân thấy sao?"
Tiết Nhân Quý gật đầu:" Đúng là thế, cuộc đi săn mùa đông này không thể nào có con mồi kinh người hơn của Hoằng hoàng tử."
Vân Sơ công tâm nói:" Thực ra cũng không thể nói vậy, nếu có người tay không bắt sống được hổ lớn, sẽ còn có sức thuyết phục hơn."
Tiết Nhân Quý theo thói quen phản ứng lại Vân Sơ:" Hoằng hoàng tử còn chưa tới bốn tuổi, bằng việc này có thể xưng đông thú chi vương rồi, đợi lần đi săn này kết thúc, ta sẽ mời Anh công tuyên bố."
Chuyện thế là thành rồi Vân Sơ cười khẽ, đi xem xét số gấu mèo còn lại, Vân Na nãy giờ níu chặt áo y không nói không rằng rồi, Vân Sơ còn không quá hiểu muội tử của mình sao.
Chuyện cung ứng thịt cho hội Nguyên Tiêu phường Tấn Xương năm nay không phải lo rồi.
Nghĩ tới đó Vân Sơ quay đầu nhìn Lý Hoằng đang hưng phấn không thôi, thấy thằng bé này thật may mắn, nếu mình mà không thiếu thịt, đã chẳng làm việc này.
Vân Sơ thừa biết sẽ có vô số người suy đoán, bàn luận về chuyện này, phỏng đoán vai trò, ý đồ của y. Y chẳng quan tâm, Vân Sơ thực sự chỉ nhắm vào số thịt thôi. Giờ thịt có rồi phải thỏa mãn yêu cầu của muội tử, bắt vài con gấu trúc về giải quyết số trúc dư trong phường, cũng là trong phường thêm một cảnh đẹp.
Tới buổi tối, chuyện Hoằng hoàng tử đích thân bắt sống gấu lớn đã lan truyền khắp đội ngũ đi săn.
Tới ngay cả Lý Tích chứng kiến Lý Hoằng đi đầu, con gấu theo đó, lại hỏi qua tất cả mọi người có mặt, xác định, đúng là Vân Sơ sau khi đại chiến với gấu lớn đuổi nó ra khỏi rừng trúc, Lý Hoằng nhìn thấy gấu lớn liền xông lên đấm đá, thế là con gấu quy phục.
Chuyện này xảy ra trước mặt bao người, con gấu vẫn còn đây, không làm giả được.
Bắc cấm uyển ở cửa sau của hoàng thành, mở Huyền Vũ Môn ra là có thể vào hoàng thành, vì thế Lý Tích tự mình viết tấu báo, đem sự tình xảy ra viết lại, phái người dùng cung tiễn bắn tin lên thành, báo hoàng đế.
Lý Trị đang phê duyệt tấu chương tới hoa mắt, hắn ghét việc này, nếu chẳng phải Vũ Mị mang thai không tiện vất vả, hắn đã để nàng xem bớt rồi. Đột nhiên có hoạn quan đưa tới tấu chương, nói là Lý Tích dâng lên, đoán chừng là báo cáo chuyện đi săn, hắn cũng muốn đổi đầu óc, nên mở ra xem.
Vừa mới ngậm một ngụm canh ngân nhỉ vào miệng hắn đã phun ngay ra, kết nước canh đầy bàn, hắn nghĩ mình vừa chóng mặt nhìn nhầm, gọi cung nhân đốt thêm mấy ngọn đèn xem kỹ.
Lý Tích viết tấu chương rất ngắn gọn, bẩm tấu bệ hạ, Hoằng hoàng tử hôm nay ở phía bắc bãi săn, tay không bắt sống một con gấu lớn."
"Ha ha ha ha, nói bậy nói bạ ... Anh công chưa từng đối đãi với trẫm như thế, không ngờ đem hết thủ đoạn dùng lên Hoằng Nhi."
Xem xong ném tấu chương hắn cho rằng là vỗ mông này đi, cố nhịn cơn chóng mặt, xem tấu chương.
Vũ Mị đưa canh tới thấy Lý Trị sắc mặt không tốt, cười nói:" Bệ hạ nghỉ ngơi chốc lát, tránh bệnh tái phát."
Lý Trị tạm dừng tay, một tay xoa đầu, một tay cầm tấu chương của Lý Tích:" Nàng xem nhi tử của nàng giỏi lắm, bốn tuổi bắt sống được gấu lớn."
Vũ Mị hơi cau mày, mở tấu chương Lý Tích ra xem một lượt:" Hoằng Nhi tất nhiên là không có năng lực bắt sống gấu lớn, có điều Anh công cũng không phải là người bịa ra chuyện này. Thiếp thân thấy bệ hạ nên xem ai là người được lợi trong chuyện này sẽ biết người thúc đẩy."
Lý Trị nghe vậy xem lại tấu chương một lượt:" Hoằng Nhi đem con mồi thu hoạch được thưởng cho Vân Sơ tổ chức hội Nguyên Tiêu?"
"Theo như thiếp biết, chỉ cần trong cuộc đi săn, có người bắt sống được loại mãnh thú như gấu hổ báo, sẽ được gọi là đông thú chi vương. Căn cứ vào ý chỉ của thái tông năm xưa, tất cả thú săn được sẽ thuộc về người đó. Vân Sơ làm rất tốt, vinh diệu thuộc về hoàng gia, phường Tấn Xương được lợi ích, vậy là y đạt được mục đích ban đầu rồi." Vũ Mị nhanh chóng nhìn thấu bản chất vấn đề:
Lý Trì gật gù:" Có lý, nhưng mà nói một đứa bé bắt sống gấu lớn thì thái quá rồi, ai tin được, cố ý gán công lao cho nó để gây ra tranh cãi thì thành chuyện không hay."
Thuyết thiên nhân cảm ứng của Trâu Diễn nói, phàm là nhân vật lớn, ắt có chuyện lạ xuất hiện.
Ví như khi Thần Nông thử bách thảo, bụng của ông trong suốt, có thể nhìn thấy trạng thái tiêu hóa của bách thảo trong bụng.
Ví như mẫu thân của ai đó, ướm chân vào dấu chân lớn không may liền hoài thai. (*)
Còn có ai đó lúc là tên vô lại, gặp được rắn trắng, vung kiếm chém chết, tối nằm mơ, mẹ của rắn trắng gọi ông ta là con của Xích đế.
Đem so với những nhân vật đó thì Hoằng hoàng tử bốn tuổi bắt sống gấu lớn là câu chuyện có lương tâm nhất rồi.
Huống hồ Vân Sơ còn vào rừng trúc lựa chọn rất lâu mới tìm ra được một con gấu có tiềm chất Hán gian cho Lý Hoằng.
Phải biết rằng chỉ cần thái tông hoàng đế chỉ huy đi săn mùa đông, đông thú chi vương luôn là ông.
Thái tông vui vẻ nhận hết con mồi do đám bộ hạ hiến lên, sau đó vui vẻ đem chúng phong thưởng, kết quả tuy giống nhau, nhưng quá trình thì rất cầu kỳ.
Cho dù con gấu đó do Vân Sơ bắt được thì y cũng không thể nào là đông thú chi vương, vì Lý Tích sẽ cười nhạo y, Lương Kiến Phương sẽ nhổ nước bọt vào mặt y, đừng hòng có chuyện họ hiến con mồi lên cho y.
Lý Thận thì càng không dám nhận cái danh này, nếu không ngay ngày mai thôi, cửu ca của hắn còn chẳng đề hắn làm người.
Bởi thế danh hiệu này bất kể thế nào cũng chỉ có thể đặt lên người Lý Hoằng, nhìn Lý Hoằng đang thử leo lên người con gấu béo để cưỡi, Vân Sơ tặc lưỡi, đúng là đứa bé may mắn.
(*) Không phải nói Thánh Gióng nhé, mà nói tới Hoa Tư thị, bà này là mẹ của Nữ Oa và Phục Hi, chính vì có truyền thuyết này thời cổ phụ nữ TQ cực kỳ coi trọng bàn chân, không để người ta nhìn thấy.