Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 345 - Q2 - Chương 126: Vinh Quang Của Hoằng Hoàng Tử.

Q2 - Chương 126: Vinh quang của Hoằng hoàng tử. Q2 - Chương 126: Vinh quang của Hoằng hoàng tử.

Về tới doanh trại, Tiết Nhân Quý cứ ngửa mặt nhìn trời suốt, không biết hắn phát hiện được điều gì từ thiên tượng mà không nói với Vân Sơ.

Trong rừng trúc có 24 con gấu trúc bị Lương Kiến Phương cuồng nộ bắt sạch.

Nay bọn chúng đang run bần bật bị nhốt trong lòng, kêu ư ử, con nào con nấy bị đánh cực thảm.

Con gấu Tiết Nhân Quý bắt được rất khác biệt, tinh thần tranh đấu của nó rất cao, chỉ cần có chút sức lực là nó nắm chấn song giật đùng đùng. Thậm chí còn xé rách tấm ván Vân Sơ buộc ở chân nó, nó cũng không muốn đồ ăn ngon, nó chỉ muốn tự do thôi.

Khi những con gấu khác bị giam kêu gào, con gấu béo của Lý Hoằng thì nằm ngủ trên cành cây ngoài nhà gỗ, mặc kệ con báo heo Đại Phì nhe răng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, da nó dày lắm, thứ bé nhỏ đó chẳng làm được gì. Ngủ dậy một cái được Lý Hoằng cho ăn nho.

Nó chẳng bận tâm tới đồng loại bị giam trong lồng.

Khi đồng loại đói tới cồn cào, nó ăn no tới mức ngủ tới chảy nước dãi rồi.

Đó là nguyên nhân Vân Sơ thích nó.

Cùng với đại đội nhân mã khép vòng vây lại, thời khắc thu hoạch cuối cùng đã tới.

Trên hẻm núi không lớn đã xây một cái đài cao, bán mã tác, lồng sắt, hố bẫy bố trí chi chít, một đám lão tướng mang cung tiễn có ký hiệu riêng lên đài cao.

Vân Sơ tất nhiên cũng ở trong đó, chỉ là mọi người có vẻ chẳng hề thích y, tránh hơi xa, nhưng quây Lý Hoằng và Vân Na ở giữa, hai đứa có vẻ giận dỗi, sau khi bắt được con gấu to kia, bọn chúng đang rất phấn khích, còn muốn bắt thêm vài con thú nữa kìa. Thế nhưng chỉ huy ở đây là Lý Tích không phải Vân Sơ, thế nên chúng chỉ mặt nặng mày nhẹ, không dám làm gì.

Còn con gấu Hán gian kia đã bị nhốt trong doanh trại rồi.

Lý Tích điều chỉnh cung tiễn, vừa lơ đễnh nói:" Bây giờ đã chọn phe có phải sớm quá không?"

Vân Sơ biết ngay việc làm của mình sẽ dẫn tới suy đoán này, với Lý Tích, y tất nhiên không thể nói thẳng, tất cả việc mình làm là chỉ vì thịt như nói với Lý Thận, ông ta sẽ cho rằng đó là hành vi che giấu, không đủ tín nhiệm, sẽ gây ra rầy rà, vì thế nói:" Sau này e không còn chỗ."

Lý Tích trầm ngâm: "Ngươi xem trọng Hoằng hoàng tử vậy sao?"

"Không phải, là vì đứa bé này thích ti chức, khi còn nằm trong lòng mẹ nó đã thích ti chức rồi. Một vị cao tăng còn nói, vì ti chức và nó tính thối hợp nhau."

"Không phải Huyền Trang đại sư chứ?"

"Không phải, là Ngộ Không đại sư." Vân Sơ trả lời câu này cố nén cười:

Lý Tích có vẻ hài lòng vì sự thắng thắn của Vân Sơ, lúc này mặt đất bắt đầu có những trận rung chuyển nhẹ, đằng xa bụi đất bốc lên, đủ thứ tiếng kêu xuất hiện, ông ta không hỏi nữa, giương cung bắn, một con sói đang chạy ngã xuống. Vân Sơ nhìn thấy rất rõ, con sói bị bắn trúng mắt.

Vân Sơ giơ cung lên nhắm, tên bay vút đi, cũng bắn trúng mắt con lợn rừng. Ai ngờ con lợn rừng này tên Hạ Hầu Đôn, chẳng những không chết mà còn càng thêm cuồng bạo, húc vào trụ lớn, làm cả đài cao phải rung rinh.

Đợi con lợn rừng đó từ dưới đài cao chạy ra, Vân Sơ bắn thêm mũi tên nữa, nó mù cả hai mắt, lần này nó lại đứng thẳng trên sườn dốc không nhúc nhích, sau đó mũi không ngừng thở mạnh, toàn thân xông tới đài cao như xe tăng. Tiếc là đầu óc nó không tốt, quên mất cần đó có rất nhiều cọc gỗ cao nửa người.

Con lợn rừng húc vào cọc, chắc là gãy cổ rồi, bốn chân chổng lên trời, không cựa quậy nữa.

"Ngươi nên đổi cung cứng." Lý Tích xem tiễn thuật của Vân Sơ đánh giá:

Vân Sơ lắc đầu:" Cung cứng tuy bắn xa hơn, mạnh hơn, nhưng rốt cuộc chẳng bằng nỏ tám trâu, nên dùng vừa tốn sức, lại ảnh hưởng tới độ chuẩn xác. Nếu sau này còn lên chiến trường, ti chức sẽ vứt cung tiễn, mang nỏ theo."

Lúc này đại quân thù kéo tới nơi rồi, tựa như thiên binh vạn mã, Vân Na và Lý Hoằng sợ tới tái mặt, không cả dám nhìn, những người khác cũng phải tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó không thả lỏng nữa. Nếu như lúc nãy chỉ bắn cho vui, thì bây giờ chuyên môn chọn những con thú có sức uy hiếp tấn công rồi …

Nhờ sự chỉ huy của Lý Tích, không có sự cố gì xảy ra, cuộc đi săn này bắt đầu từ sáng sớm kéo dài tới chập tối, các tráng đinh huyện Vạn Niên bắt con mồi từ đủ các loại cạm bẫy ra. Theo quy củ, con cái, con non thì thả hết, nhưng loài đẻ cực nhanh như hươu và lợn rừng thì không cần.

Hổ giết hai con, cố tình thả cho một con đi, gấu giết mười mấy con, thả cho hai con non. Báo có bốn con, chủ yếu thứ này gặp phải nguy hiểm là leo lên cây, không dễ bắt.

Còn về gấu trúc thì bắt trọn ổ, hơn nữa là bắt sống.

Lợn rừng, sói, hươu, thỏ, gà các loại nhiều không kể xiết, theo tính toán của đám Trương Giáp thì có thể thỏa mãn bảy phần nhu cầu thịt phường Tấn Xương cần.

Lý Hoằng là đứa bé ngoan, chuẩn bị đem con hổ lớn nhất hiến cho phụ hoàng, con hổ nhỏ hơn tặng Anh công, còn số hố gấu, báo còn lại chia cho các lão tướng cùng đi săn.

Về phần số lợn, hươu, gà, thỏ không đáng tiền tặng cho huyện Vạn Niên tổ chức Hội Nguyên Tiêu.

Gấu khoang trừ hai con nhỏ chia cho Vân Na thì thuộc về nó hết.

Ngoài ra con gấu Tiết Nhân Quý bắt vì bị thương quá nặng lại từ chối chữa trị nên không sống được, số còn lại sau khi ăn đồ ăn do Lý Hoằng cho thì đều sống vui vẻ.

Vân Sơ nhìn hai mấy con vật tròn trùng trục khóe miệng hơi giật, đúng là tạo nghiệt rồi, đoán chừng sau này Lý Hoằng sẽ là hoàng tử nghèo nhất.

Vân Na được Vân Sơ chọn cho hai con gấu trúc không lớn không nhỏ, loại đã ăn trúc để sống được, vừa ngu vừa tham, có vẻ dễ nuôi nên để Vân Na mang về nhà.

Lý Hoằng oai phong cưỡi gấu về Thái Cực cung, Vân Sơ và đám lão tướng không đi theo đây là vinh quang giành riêng cho nó.

Sau lưng nó là đàn gấu khoang bị cung vệ dùng thừng buộc, có vài con gấu nhỏ thậm chí được cung vệ bế về, tạo thành khung cảnh chưa từng có.

Suốt dọc đường đi, không ít cung vệ còn bỏ vị trí chạy tới xem kỳ cảnh hiếm có này, hoạn quan, cung nhân run cầm cập, đám người đi theo Hoằng hoàng tử quên mất trước đó không lâu mình cũng sợ đái ra quần, kinh ngạo nhìn đám người kém cỏi kia.

Hơi tiếc, nếu Hoằng hoàng tử cưỡi gấu đi trên Chu Tước đại nhai còn gây chấn kinh hơn nữa, nhưng không sao, thế này đủ rồi, thử hỏi có vị hoàng tử nào hơn được Hoằng hoàng tử đây?

Bình Luận (0)
Comment