Lý Trị và Vũ Mị chuyên môn rời cung điện, đứng ở trên bậc thềm cao, từ xa đã thấy Lý Hoằng dẫn theo đàn gấu vào hậu cung.
Vũ Mị hai tay ôm mặt nhìn Lý Hoằng cưỡi con gấu lớn hơn nhi tử mấy chục lần, oai phong lẫm liệt, gương mặt xinh đẹp ửng hồng vì phấn khích, tự hào thốt lên:" Con thiếp đúng là bắt sống được một con gấu lớn."
Lý Trị liếm môi khô khô:" Trẫm vẫn thấy khó tin quá."
Vũ Mị tất nhiên không phải người dễ dàng để qua mặt, nàng tra hỏi rất kỹ rồi, những người có mặt khi trả lời Lý Tích đều kể là Vân Sơ đuổi con gấu khoang từ rừng trúc ra, sau đó bị Hoằng hoàng tử đấm đá, đành khuất phục.
Cơ bản đó là sự thực, nhưng khi trả lời nàng bọn họ nói thêm, lúc Hoằng hoàng tử đánh con gấu, Vân Sơ một tay bóp mõm gấu, hai chân dẫm móng gấu, tay khác còn cầm đoản mâu.
Cho nên con gấu không dám có chút phản kháng nào.
Vũ Mị cười khẽ:" So với chuyện một đứa bé bốn tuổi có thể hàng phục gấu lớn, thần thiếp càng coi trọng chuyện Hoằng Nhi có thể khiến đàn gấu theo nó về Thái Cực cung. Bệ hạ xem, Hoằng Nhi hai tay nắm tai gấu, hoàn toàn không sợ gì nó, có thể thấy con gấu này đã hoàn toàn thần phục rồi."
"Bệ hạ, đó mới là điều thần thiếp coi trọng, một hoàng tử không cần phải mặc giáp mang vũ khí, xung phong hãm trận, đó là chuyện mãnh tướng làm."
"Thân là hoàng tử, Hoằng Nhi chỉ cần nắm chắc những mãnh tướng đó trong tay là được rồi. Con thiếp con nhỏ đã có thể hàng phục gấu lớn, đợi nó lớn lên, bệ hạ có thể kỳ vọng nhiều hơn rồi."
Lý Trị không đáp, hắn biết mục đích Vũ Mị nói những lời này, nhưng không thể không công nhận lời nàng rất đúng, đứa bé này đáng cho hắn kỳ vọng.
Lý Hoằng hớn hở muốn dẫn con gấu lớn tới cho mẫu thân xem, bị Vũ Mị nghiêm khắc từ chối, còn cấm nó không được nuôi những thứ này lâu trong cung, phải chuyển tới Khúc Giang.
Còn về phần con gấu lớn kia, Vũ Mị cân nhắc rất lâu mới cho nó nuôi trong hoàng cung, nhưng phải đeo rọ mõm khi không ăn cơm.
Đáng tiếc cái thứ này chỉ cần ngủ dậy là ăn, ăn xong là ngủ, nên đeo rọ mõm khi ngủ chẳng ảnh hưởng gì tới nó.
Nửa tháng sau dù Lý Trị thấy thứ này lượn lờ xuất hiện ở trên đại điện của hắn cũng dám đá cho một phát.
Nó quá hiền.
Chỉ cần nhét đầy thức ăn vào mồm nó thì dày vò nó thế nào cũng được, nó chỉ bận tâm tới ăn.
Hai con gấu khoang được Vân Na dẫn về thì không được tốt số như thế, Vân Sơ không cho nuôi chúng trong nhà mà thả ở rừng trúc, cũng chỉ cho phép Vân Na dùng trúc và ít bánh trấu cho chúng ăn.
Mới đầu hai con gấu này thấy người là trốn vào rừng trúc, lâu dần phát hiện cái thứ hai chân không làm hại chúng, gan cũng to dần lên. Đôi khi còn dám ra khỏi rừng trúc dựa vào bộ dạng tròn xoe đáng yêu của mình xin đồ ăn.
Dần dần người phường Tấn Xương cũng không lạ gì hai con gấu này nữa.
Huyền Trang đại sư sau khi đi xem hai con gấu khoang còn tự mình cho nó ăn bánh, không biết vì sao ông ở bên hai con gấu suốt một ngày, cuối cùng còn nói đây là loài thú có Phật duyên.
Đây là lần đầu tiên Huyền Trang đại sư xuất hiện trước mặt mọi người, ngày đêm phiên dịch kinh sách làm ông trở nên gày gò.
Mọi người chỉ đứng xa nhìn ông và hai con gấu đi bộ trong phường Tấn Xương, không ai tới gần quấy nhiễu, khi ông đi qua đều đứng sang bên đường chắp tay, càng không ai dám bàn tán chuyện kia, tựa như chỉ cần nhìn thấy ông, mọi sự ô uế trên cõi đời đều bị quét sạch khỏi đầu, lòng chỉ còn thanh tịnh.
Lần này Huyền Trang đại sư xuất hành không có mục đích nào cả, chỉ đi theo hai con gấu, khi chúng gặm trúc, ông ở bên đưa trúc cho chúng ăn. Khi gấu khoang vào tập thị, ông nhìn chúng há mồm xin chủ quán đồ ăn, đôi khi ông cũng ăn đồ chay do chủ quán hiến lên.
Khi trời tối, ông quay về chùa Đại Từ Ân.
Vân Sơ cầm bản thảo Tây Du Thích Ách Truyện do Con khỉ già chỉnh lý, hôm nay y cũng chứng kiến cảnh Huyền Trang dắt hai con gấu đi dạo, chút ý xấu khi kể chuyện cũng không còn, thậm chí hơi áy náy:" Chúng ta làm thế này với Huyền Trang đại sư có vẻ không hay."
Con khỉ già là chẳng thay đổi, cười khùng khục:" Thực ra ta rất hi vọng thấy ông ấy nổi giận, hoặc có tình cảm khác xuất hiện, nhưng đáng tiếc, cho tới giờ, bất kể ta làm gì đều không thấy ông ấy có chút dao động cảm xúc nào."
Vân Sơ không hiểu:" Đó chẳng phải là mục đích tu hành của các ông à?"
Con khỉ già giọng xa xăm:" Ta từng có một lần thiền định rất sâu, lần đó không thấy bóng tối, chỉ thấy ánh sáng, ta đi trong hư không, trên dưới trước sau đều chỉ có ánh sáng, mỗi bước chân ta tựa hồ nhìn thấy quá khứ của mình."
"Ta biết đây là dấu hiệu mình sắp đạt tới đại viên mãn, nhưng ta lại không có chút vui mừng nào, chỉ thấy nặng nề, bi thương. Bi thương đó khiến ta không chịu nổi, nên ta chạy ra, tỉnh lại ... Nhìn thấy Na Cáp đang dùng sợi lông gà ngoáy mũi ta."
"Vân Sơ nếu ta đã tới cảnh giới đó, vậy ta nghĩ Huyền Trang phải chăng đã qua cảnh giới đó rồi? Ta muốn ông ta quay đầu, rời xa ánh sáng đó."
Vân Sơ không hiểu cho lắm, chỉ hiểu chuyện Con khỉ già muốn làm:" Để Vân Na dẫn hai con gấu khoang tới chỗ ông ấy."
"Có tác dụng không?"
"Ta cũng không biết, có điều trên người Vân Na chỉ có hoan lạc, còn hai con gấu khoang thì chỉ cần ăn no là vô ưu vo lo, trên đời này không có tổ hợp nào tốt hơn nữa. Không phải trên người Vân Na có sự hoan lạc đó, với bản tính của ông, khi ở Tây Vực đã sớm trộm nó đi bán lấy tiền rồi."
Con khỉ già thấy đúng thật:" Được, mai ta sẽ thử xem."
Tiễn Con khỉ già đi rồi, Vân Sơ cũng thất thần, y luôn có cảm giác, Huyền Trang khả năng đã nhìn thấy cảnh y giáng lâm thế giới này.
Tắc Lai Mã trên sa mạc nhìn thấy đứa bé cực lớn nằm ngủ, hẳn đó là bức tượng đứa con của mặt đất mà khi đó y đang có mặt.
Rất nhiều người nói, đứa bé đó lặng lẽ nằm trên sa mạc có thể ngủ yên bình như vậy vì nó nằm trong lòng mẹ.
Khi Vân Sơ biến thành đứa trẻ con nằm trên sa mạc đó, trừ tuyệt vọng ra thì không có cảm giác gì cả, người mẹ mặt đất có tốt tới mấy cũng quá trìu tượng, không bằng lồng ngực ấm áp của Tắc Lai Mã đã cứu y.
Cho nên Vân Sơ không truy cầu hư vô, càng không truy cầu sự thuần túy về tinh thần, vì tinh thần theo đuổi cực điểm chính là hư vô.
Y chỉ thích những thứ sống động trước mắt.
Vân Sơ thích nhìn ca cơ điên ở chọ Đông, nàng mặc cái váy bẩn thỉu rách rưới, tay cầm miếng bánh khách ban thưởng, tay khác cầm quả lê người ta gặm dở, khiêu vũ trong mưa xuân bay bay.
Vũ đạo của nàng cực đẹp, hơn bất kỳ một vũ cơ nào trong phường Bình Khang, nhất là khi nàng đi chân đất dẫm vũng nước bắn lên đóa hoa nước, Vân Sơ thấy như toàn bộ mặt đất là sân khấu của nàng, ngay cả mưa xuân liên miên cũng vì nàng mở đổ xuống.
Vân Sơ không dám tưởng tượng khi hoa đào ở chợ Đông nở, nàng múa dưới hoa đào sẽ đẹp thế nào, nên phái người đưa nàng tới mẫn cô viện của huyện Vạn Niên.
Ở nơi đó nàng có thể tận tình nhảy múa, không cần lo cứ có đám vô lại lăm le kéo cái váy rách của nàng.
Vân Na cho vũ cơ ấy một chiếc váy múa cực đẹp có tua, quả nhiên khi hoa đào mẫn cô viện nở rộ, Vân Na đi xem nàng khiêu vũ về, cứ si mê đòi học khiêu vũ.
Vân Sơ cố chấp cho rằng, Vũ Cơ đó chính là Huyền Trang đại sư phiên bản thất bại.
(*) Ảnh đứa con của mặt đất đặt ở sa mạc tỉnh cam túc, dài 15 mét , cao 4.3 mét, rộng 9 mét.