Ở Khúc Giang lý, Vân Sơ nhìn thấy các loại thịt và các loại da chất cao như núi, cứng như đá.
Phái Nhị Ngưu tới làm lý trưởng nơi này là chuyện chính xác.
Trong thời gian ngắn Nhị Ngưu đã dẫn theo các hương thân chỉnh đốn lại cả Khúc Giang lý, tuy trên rời vẫn có tro than rơi xuống, nhưng khi nhiệt lượng của các lò gạch được tận dụng làm nhà tắm, cái thôn bẩn thỉu đã tràn ngập vẻ đẻ công nghiệp.
Dù khôn khí không tốt, người dân tắm rửa sạch sẽ xong, Khúc Giang lý từ quỷ vực đã trở thành chốn nhân gian.
Tro bụi đại biểu cho tài phú, sau này còn có rất nhiều nước bẩn do xưởng làm giấy chảy ra, nó cũng đại biểu cho tài phú.
Vân Sơ tính toán đại Trường An được xây dựng ổn rồi, huyện Vạn Niên đã giàu có hơn, đồi đất bị khai thác hết, y sẽ đem lò gạch tới huyện Lam Điền xa xôi hơn, nơi đó có nhiều đồi đất để lợi dụng.
Đây là quá trình phải trải qua.
Mọi thứ biến đổi đều phải trải qua quá trình đau đớn, vạn vạn lần không thể thiếu.
Ví dụ như người phường Tấn Xương bây giờ đã dần dần không mặc thứ trang phục lòe loẹt có cả đống chữ quảng cáo rồi. Bọn họ mặc lại chiếc áo vải thô quê mùa, tuy trông chẳng đẹp, nhưng vừa vặn, sạch sẽ, rất có cảm giác dân phong thuần phác.
Khi mua bán không còn nóng vội như trước mà tỏ ra ung dung.
Sự ung dung này là do nhà có lương thực dư đem lại.
Ngay cả những công tượng trước kia làm việc quanh năm suốt tháng, cũng biết làm việc cả tháng cho mình một hai ngày, nghỉ ngơi, uống trà, xem những cái mông tròn xoe ở sân mã cầu.
Tháng Chạp, trong ngày tháng chó cũng chỉ muốn rúc mõm vào lòng không chịu lộ ra, người tới phường Tấn Xương dạo chơi sụt giảm nghiêm trọng, chuyện làm ăn nghênh đón thời gian bình đạm nhất.
Người làm ăn trong phường cũng không sốt ruột, ngồi quây quanh bàn ấm trò chuyện.
Trên con đường tĩnh mịch, đột nhiên truyền ra tiếng vó ngựa gấp gáp, mọi người thò đầu ra ngó nghiêng, chỉ thấy một kỵ sĩ mặc dày như gẫu đang phóng nhanh trên đường.
May là trên đường chỉ có rất ít tín nữ tới chùa Đại Từ Ân dâng hương nên không ảnh hưởng, mọi người chỉ tò mò, thời tiết này có chuyện gì được chứ?
Ngựa dừng ở trước cửa Vân gia, Thập Phì trông cửa chạy ra hoan hỉ kêu lên:" Cửu Phì, ngươi về rồi."
Cửu Phì từ trên ngựa nhảy xuống, mặc áo da che kín mít toàn thần, nếu không có nốt rỗ hiện ra từ chút da mặt ít ỏi lộ ra ngoài thì chẳng ai nhận ra là ai. Trước tiên ôm Thập Phì một cái, Cửu Phì hỏi gấp:" Lang quân có nhà không?"
Thập Phì rối rít gật đầu, Cửu Phì bứt cả chiến mã đấy chạy vào nội trạch.
Mái nhà phủ lớp tuyết trắng, chum nước đóng băng, đám phó phụ thích tụ tập dưới hành lang thêu thùa đan lát cũng trốn mất biệt, mỗi cánh cửa đều đóng chặt, không gian yên tĩnh.
Thực sự quá lạnh.
Vân Sơ lại mồ hôi nhễ nhại, hơi nóng bốc lên trên đầu, cây trường thương trong tay y tựa như con độc long sống, mỗi lần đâm tới đều tỏa ra sát khí.
Liên tục xoay mình trên không trung, trong trạng thái mất phương hướng đó, Vân Sơ vẫn đâm thương ra, trúng ngay cọc gỗ, thương thu về nhanh như chớp, nhưng cọc gỗ đã xuất hiện cái lỗ to như quả trứng gà.
Qua cái lỗ đó Vân Sơ nhìn thấy Cửu Phì kích động không nói lên lời.
Múa thương thêm vài vòng, từ từ giảm bớt tốc độ mới thu lại sau tay, Vân Sơ thở ra một hơi trắng, làn hơi lan đi tới hai thước mới nhạt đi.
"Về rồi đấy à?"
Cửu Phì kích động, lấy khăn mặt vắt trên dây thừng gần đó, đưa cho Vân Sơ:" Lang quân ũ vũ hơn xưa."
Vân Sơ vừa lau mồ hôi vừa nói với hắn:" Đi tắm rửa cho tử tế, lại tới nhà ăn làm một bữa thật no, uống thêm chút rượu rồi đi ngủ. Đợi khỏe rồi hẵng tìm ta nói chuyện."
Cửu Phì lắc đầu:" Không đợi được nữa ạ, lang quân, Lý Kính Nghiệp dẫn bộ khúc của phủ Anh Công cùng tử sĩ hắn tới Thanh Hải."
Vân Sơ hơi cau mày:" Làm gì?"
Cửu Phì tức giận:" Cướp bóc ạ."
Vân Sơ gọi Cửu Phì vào thư phòng, bảo hắn ngồi bên bếp lò:" Thanh Hải có gì mà cướp?"
"Lộc Đông Tán gả nữ nhi."
"Trương Giản Chi nói sao?"
"Trương Giản Chi không cho, nói chuyện chúng ta làm ở Thổ Cốc Hồn mới có mở đầu tốt đẹp, nếu chọc giận Lộc Đông Tán, cha con Luận Khâm Lăng sẽ mang tới phiền phức lớn cho Đại Đường. Nhưng Lý Kính Nghiệp không nghe, dẫn nhân mã nhà mình đi. Chính vì xảy ra chuyện này Trương Gián Chi mới phái lão nô về gấp báo lang quân biết." Giọng Cửu Phì rất cấp thiết:
Vân Sơ pha cho Cửu Phì một ấm trà gừng, cho thêm ít đường báo hắn uống:" Thực ra không có gì."
"Trương Giản Chi nói là rất phiền ạ."
"Đám Lý Kính Nghiệp chẳng qua là đám cường đạo, Lộc Đông Tán mà không đánh lui được còn làm tể tướng nhiếp chính cái gì? Trương Giản Chi còn nói gì nữa không?"
Cửu Phì uống từng chút trà nóng một:" Trương Giản Chi đã liên hợp hơn sáu trăm hộ, ba nghìn bảy trăm người Thổ Cốc Hồn lưu lãng. Nếu lang quân không ngăn cản hành vi của Lý Kính Nghiệp, hắn sẽ đột kích Xích Thủy Nguyên, men theo đường cũ về. Nếu không thành thì chạy tới Tây Vực."
Vân Sơ nheo mắt nhìn khuôn mặt rỗ bị gió cắt xước xát của Cửu Phì, làm hắn đã xấu lại càng thêm khó coi:" Nói thật đi, ngươi về làm gì?"
Cửu Phì cười hì hì:" Lão nô ở đó, Lý Kính Nghiệp không dám làm xằng, Trương Giản Chi không tiện làm theo ý thích."
Vân Sơ cả giận:" Chuyện làm ăn của nhà ta mới là quan trọng nhất."
Cửu Phì vội giải thích:" Nếu theo an bài của lang quân, chúng ta tối đa thu được vài nghìn con trâu, bán thêm được ít nhà. Nếu Lý Kính Nghiệp và Trương Giản Chi thành công, lão nố thấy nhà ta sẽ có mục trường của mình, cừu trâu của mình, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?"
Vân Sơ không vội mắng hắn tự tung tự tác, hỏi: "Ngươi đã làm gì?"
"Lão nô thân phận thấp kém, bình thường không thể ở cạnh Lý Kính Nghiệp và Trương Giản Chi, cho nên chỉ có thể tiếp xúc nhiều với bộ khúc của Lý Thị và người Thổ Cốc Hồn, giờ họ đã hiểu, lang quân mới là người có thể cho họ lợi ích. Lão nô không thuyết phục được bộ khúc Lý thị, nhưng người Thổ Cốc Hồn sẵn sàng nghe theo lão nô." Cửu Phì có chút đắc ý khoe:
"Vừa rồi ngươi nói tới mục trường, nói kỹ hơn đi." Vân Sơ hứng thú hơn hẳn:
Cửu Phì uống hết cốc trà nóng, lại uống thêm:" Lũng sông của Đại Hà thực ra là nơi rất tốt, ở đó nguồn nước phong phú, cỏ cây tươi tốt, thêm vào địa thế hiểm yếu. Tuy không thể đi thuyền qua Đại Hà, nhưng có thể dùng một loại bè làm bằng da cừu."
"Lão nô cho rằng, chỉ cần người Thổ Cốc Hồ theo Trương Giản Chi đột kích Xích Thủy Nguyên, bất kể thắng bại thì họ cũng không còn đường lui nữa, chỉ có cách dựa vào nhà ta mới sống được."
"Lang quân, quan trọng nhất là, lão nô phát hiện, giữa người Thổ Phồ và Thổ Cốc Hồn không có chiến sự gì lớn, chỉ thi thoảng có tranh chấp quy mô nhỏ. Hơn nữa đều là cường đạo Thổ Phồn, không phải quân đội."