Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 348 - Q2 - Chương 129: Ta Chỉ Xem Náo Nhiệt.

Q2 - Chương 129: Ta chỉ xem náo nhiệt. Q2 - Chương 129: Ta chỉ xem náo nhiệt.

Giữa Thổ Phồn và Thổ Cốc Hồn không có chiến sự sao? Không phải Thổ Cốc Hồn bị Thổ Phồn đánh cho sắp không chịu nổi à?

Con ngươi Vân Sơ tức thì co lại, thông tin này có ý nghĩa cực trọng đại, nó khác hoàn toàn điều trước kia Vân Sơ biết, đưa tay ra hiệu cho Cừu Phì ngừng nói. Chống cằm suy nghĩ hồi lâu, Vân Sơ cẩn thận xác nhận lần nữa:" Thổ Phồn và Thổ Cốc Hồn hiện không có chiến sự à?"

"Không ạ, người Thổ Phồn từ cao nguyên xuống toàn là cường đạo, không rõ là cường đạo hay quân đội, ít nhất bọn chúng chỉ toàn làm chuyện của cường đạo." Cửu Phì khẳng định:

Vân Sơ hít sâu, khôi phục dáng vẻ bình thường, vỗ vỗ cánh tay hắn:" Đi nghỉ ngơi vài ngày đi, nhà ta khỏi cần làm gì, cứ xem Lý Kính Nghiệp và Trương Giản Chi làm là được."

Cửu Phì lắc đầu:" Không được ạ, lão nô ngủ ở nhà một ngày, mai lại đi, bên đó náo nhiệt lắm, lão nô muốn tới xem, một ngày cũng không thể thiếu."

"Xem náo nhiệt tới không cần mạng nữa à?"

"Ha ha ha, cái mạng nát của lão nô sao quan trọng bằng xem náo nhiệt."

Nhìn Cửu Phì choàng vai bá cổ Bát Phì và Thập Phì đi rồi, Vân Sơ không khỏi nghĩ, chẳng lẽ Thổ Cốc Hồn đã yếu tới mức không ngăn nổi những đám mã tặc Thổ Phồn à?

Nghĩ thế mặc áo choàng, đeo găng tay, mũ, trống rét cẩn thận rồi mới cưỡi ngựa tới huyện Vạn Niên.

Nha môn vào tháng Chạp cũng chẳng có mấy công vụ để làm, cho nên trừ ít người ở lại trực thì cũng về nhà nghỉ hết rồi.

Có một người không biết nghỉ là cái gì, hắn suốt ngả ngày vùi đầu vào đống giấy tờ cao như ngọn núi nhỏ.

Cho nên khi Vân Sơ đẩy công giải của Ôn Nhu ra, tên này chẳng đi giày, khoanh chân ngồi co ro trên bồ đoàn, xem văn thư mãi mãi chẳng bao giờ hết.

Trong phòng này ấm khác thường, Vân Sơ đi vào phát hiện sau lưng người ta có bức tường lửa:" Sao phòng ta không có cái này nhỉ?"

Ôn Nhu chẳng ngẩng đầu lên:" Ngươi là huyện thừa, yêu cầu công giải là lớn, cảnh trí đẹp, không phải là ấm áp."

Vân Sơ đi tới:" Ta nghe được tin đồn hay lắm, ngươi muốn biết không?"

"Nếu là chuyện Hoằng hoàng tử tay không bắt gấu lớn thì không cần kể, chuyện này ta biết ngọn nguồn hơn ngươi."

"Không thể nào."

Ôn Nhu dương dương đắc ý:" Ngươi chỉ biết sự việc mà không biết chuyện liên quan chứ gì?"

"Không quan tâm, mục đích đạt được rồi." Vân Sơ ngồi xuống, rót cho Ôn Nhu bát nước cẩu kỷ đỏ rực:" Thổ Cốc Hồn và Thổ Phồn căn bản không có chiến sự. Phía Đại Phi Xuyên cũng thế, ngươi bảo tin đồn này có thể bán được bao nhiêu?"

Ôn Nhu uống hết nước còn vớt cẩu kỷ ra ăn:" Nếu Thổ Phồn không tấn công, vì sao các lão tướng đòi tiền, lương thực, binh mã từ triều đình."

Vân Sơ cười to:" Bọn họ lần này vác đá đập chân mình rồi, Lý Kính dẫn theo đội ngũ hơn 800 người, trong đó có 99 phủ binh thân kinh bách chiến, đi cướp Lộc Đông Tán gả khuê nữ."

Ôn Nhu dừng tay:" Tin đồn này ta không biết."

Vân Sơ lại nói:" Trương Giải Chi tổ chức gần 4000 người tập kích Xích Thủy Nguyên của người Thổ Cốc Hồn, ngươi biết không?"

Ôn Nhu đứng bật dậy, ngẫm nghĩ một lúc bình tĩnh hơn, ngồi xuống:" Ta nhớ ở Thổ Cốc Hồn có phần của ngươi mà."

Vân Sơ thong thả uống nước cẩu kỷ:" Nhà ta có một nô phó đi theo, tuy không dễ coi nhưng thực dụng. Hắn thích xem náo nhiệt, tiện thể xem xem có kiếm được chút lợi lộc nào không, chuyện khác hắn không xen vào, ngươi thấy thế nào?"

Ôn Nhu gật gù:” Không xen vào là tốt nhất.”

Tướng quân triều đại nào cũng lo thỏ chết sạch, cực kỳ lo.

Cho nên tạo ra một kẻ địch cường đại lại có thể khống chế được luôn là chuyện các tướng quân dốc lòng ra làm.

Cao Câu Ly uy hiếp với Đại Đường quá nhỏ, vì chỉ cần bọn họ dám rời khỏi vùng băng thiên tuyết địa đó, để tuyền đường tiếp tế của quân đội Đại Đường ngắn hơn, đám tướng quân Đại Đường chẳng mừng quá.

Người Cao Câu Ly luôn biết Đại Đường chẳng có ý tốt gì mới mình, cho nên bọn họ xây dựng Trường Thành ở bên giới, sẵn sàng chuẩn bị đối phó với sự tiến công của Đại Đường.

Loại phản tặc như A Sử Na Hạ Lỗ mấy chục năm mới xuất hiện một tên, không thể hi vọng hắn làm hoàng đế coi trọng tập đoàn võ tướng.

Nên nhìn đi nhìn lại chỉ có người Thổ Phồn.

Tiếp giáp với Thổ Phồn còn có Thổ Cốc Hồn, mặc dù vào năm Trinh Quan thứ tám bị thái tông hoàng đế đánh cho chạy như chuột. Vì vấn đề địa hình, thái tông không lấy Thổ Cốc Hồn vào lãnh thổ, để lại làm lá chắn phía tây cho Đại Đường, thành nơi hòa hoãn giữa Đại Đường và Thổ Phồn.

Đám tướng quân không thích chuyện này, vì để hoàng đế phải khẩn trương, bọn họ ngầm hiểu ý nhau tạo ra câu chuyện Thổ Phồn đang uy hiếp nghiêm trọng tới Thổ Cốc Hồn, kế tới uy hiếp tới Hà Tây và Tây Vực.

Lý Kính Nghiệp hẳn cũng hiểu việc này, cho nên hắn mới đi tới Thanh Hải cướp nữ nhi của Lộc Đông Tán, tốt nhất có thể khiến Thổ Cốc Hồn và Thổ Phồn đại chiến, tiếp đó nữa là gây ra cuộc đại chiến giằng co lâu dài giữa Thổ Phồn và Đại Đường, để củng cố địa vị các tướng quân.

Lý Trị hẳn cũng hiểu chuyện này, nên hắn luôn tính toán Cao Câu Ly, lờ Thổ Phồn đi.

Đám lão tướng đều trải qua cuộc chiến lật đổ nhà Tùy, bọn họ biết năm xưa Tùy Dương Đế dùng quốc lực lớn cỡ nào đánh Cao Câu Ly, kết quả thất bại, nhà Tùy cũng diệt vong.

Thái tông hoàng đế cũng đánh Cao Câu Ly, tuy chiến thăng trở về, song không diệt được Cao Câu Ly.

Hơn nữa thời tiết ác liệt ở Liêu Đông để lại cho các lão tướng tham chiến ấn tượng cực sâu.

Cho nên đám lão tướng thà chiến đấu với người Thổ Phồn ở Đại Phi Xuyên hơn là tới nơi băng tuyết đánh nhau với người Cao Câu Ly.

Đám Lão Tướng cho rằng đây là trận chiến tất thắng, nhưng Vân Sơ biết, trận Đại Phi Xuyên chẳng những làm hỏng mỹ danh đánh đâu thắng đó của Tiết Nhân Quý, còn thành vết nhơ vĩnh viễn của nhà Đường.

Sinh con gái còn được gả chồng gần

Sinh con trai chỉ tổ vùi thây trong đám cỏ

Ngài thấy chăng: ở miền Thanh Hải

Xưa đến giờ đống xương trắng không ai thu dọn

Ma mới oán than, ma cũ khóc lóc

Trời đất âm u, mưa rơi rả rích, tiếng than rên rỉ

Bài Bình Xa Hành của Đỗ Phủ càng đem bọn họ đóng đinh lên cây cột sỉ nhục của lịch sử.

Vân Sơ tới giờ mới hiểu vì sao Lý Tích muốn đuổi Lý Kính Nghiệp ra khỏi gia tộc, cắt đứt liên hệ với hắn.

Nếu bảo tổ tôn người ta không hiểu ngầm với nhau thì Vân Sơ không tin, Lý Tích không thể không biết gì hành vi của Lý Kính Nghiệp ở Thổ Cốc Hồn.

Một đứa tôn tử không được ông ta xem trọng làm sao có chuyện sai bảo gia tướng Lý gia làm chuyện này.

(*) Hệ thống tường lửa sưởi ấm.

Bình Luận (0)
Comment