Ôn Nhu nghe Vân Sơ kể lại chuyện Lý Tích nói với mình về Lý Kính Nghiệp ngày hôm đó, tặc lưỡi:" Quá dễ hiểu, người ta chuyên đi lừa tên ngốc không có căn cơ như ngươi mà. Tỏ ra coi trọng nâng đỡ một chút, lại chẳng gan óc lầy đất báo đáp sao, tới lúc cần đem tên ngốc ngươi ra làm dê thế mạng."
Vân Sơ cũng học Ôn Nhu, cởi giày ra, nằm trên sàn gỗ, chân đặt lên vách tường ấm áp, uống canh cẩu kỷ. Chẳng biết canh cẩu kỷ có tác dụng hay không, nhưng đối với nam nhân đã kết hôn mà nói, nó là sự an ủi tâm lý.
Dù sao thì từ thời Hán, nam nhân đã bắt đầu uống thứ này, uống liền ba trăm năm rồi có thấy ai uống canh cẩu kỷ mà chết đâu.
Trước đó Vân Sơ cũng không hiểu sao Lý Tích lại kéo cả một đám lão tướng tới nhà mình như thế, có điều y cũng chưa bao giờ ngốc tới mức nghĩ người coi trọng mình.
Sau đó bước vào quan trường, dần hiểu được các mối quan hệ ở Đại Đường, y cũng hiểu rồi. Đám lão tướng này một mặt không muốn hoàng đế cảnh giác với thế lực võ tướng, lại càng không thể để mất lòng tướng sĩ phía dưới. Đang lúc nhạy cảm đó lại có một tên ngốc là y nhảy ra tổ chức tiệc hoan nghênh, thu được không ít ủng hộ của tướng sĩ tầng thấp.
Bọn họ tất nhiên phải có biểu hiện gì đó, không thể làm lòng người nguội lạnh, thế nên cả tập đoàn võ tướng mới kéo tới Vân gia ăn tiệc bàn dài một lần. Làm việc này không phải vì Vân Sơ, mà cho sĩ tốt phía dưới nhìn vào.
Tất nhiên trong bữa cơm đó, làm ra vẻ coi trọng y cũng chỉ là việc thuận tay mà làm, coi như đặt đấy một quân cờ nhàn, cần sẽ dùng tới mà thôi.
Nghe Cửu Phì kể tình hình giữa Thổ Phồn và Thổ Cốc Hồn, Vân Sơ đoán ra rất nhiều thứ, cho nên tìm Ôn Nhu khẳng định lại suy nghĩ của mình.
Như vậy cần phải bố trí lại vài việc rồi.
"Quan nhỏ quá, tiền ít quá, người không đủ dùng." Vân Sơ buồn bã uống canh cẩu kỷ than:
Ôn Nhu suýt nữa ném bát vào mặt hắn:" Ngươi còn chưa lập tự đã tòng lục phẩm rồi, còn gì chưa thỏa mãn chứ? Ngươi tới Quốc tử dám kêu câu này ba lần thì ta mới phục."
Vân Sơ bị sặc mấy hạt cẩu kỳ vào họng, ho khù khụ một tráng, dám tới trước mặt mấy ông già tóc bạc vẫn còn làm thái học sinh than quan nhỏ, đến y cũng muốn vả mình mấy cái ấy chứ.
Nhưng mà so với việc y muốn làm thì cái chức quan này thực sự quá nhỏ:" Ngươi có cách thăng quan nhanh một chút không?"
Ôn Nhu không còn sức mắng tên này nữa, làu bàu:" Ta cũng đang muốn biết đây này, giờ ta mới tòng bát phẩm, chỉ có hơn vương bát trong Vị Hà có tí xíu. "
"Ta biết ngươi mưu đồ cả cái thành Trường An này, ngươi muốn làm gì, không thể tới tìm Lưu Nhân Quỹ nói chuyện tử tế được à? Ta thử tìm chút tài liệu đen về ông ta, kết quả tìm ba ngày không thấy, đã thê càng tìm càng bội phục người ta."
"Theo kinh nghiệm của ta, người nhiều lần thoát chết này, về sau ắt tỏa hào quang rực rỡ."
Vân Sơ thấy hắn nói cũng đúng, bản thân nhìn thì phong quang vô hạn, kỳ thực xung quanh toàn hạng lòng dạ khó lường. Đám Lý Tích, Lỹ Nghĩa Phù tuy không thể nói lăm le đẩy y vào chỗ chết, nhưng dứt khoát khi cần sẽ lấy y ra lợi dụng, còn là loại dùng xong vứt cũng không tiếc.
Kết thêm ít minh hữu có sức nặng cũng tốt, y cũng có cảm giác Lưu Nhân Quỹ là người chính trực, có thể cùng mưu việc lớn. Nghĩ là làm, Vân Sơ phủi mông đứng dậy:" Được, ta đi tìm ông ta nói chuyện phát triển của phường An Nghiệp, tiện thể hỏi có muốn cùng huyện Vạn Niên liên minh trồng bông không? Ngươi đi không?"
Ôn Nhu khép mắt xua tay:" Không đi, bọn ta không phải người cùng đường, xưa nay cấp sự trung luôn là kẻ địch của nhà ta."
Vân Sơ lấy một bản tấu chương úp lên mặt hắn, sau đó đi giày ra ngoài, tới thẳng huyện nha huyện Trường An.
Chợ Tây của huyện Trường An lộn xộn chẳng thể nào so với chợ Đông ngăn nắp của huyện Vạn Niên, giống như chợ rau ngoài đường so với siêu thị vậy, cơ bản không thể lấy ra mà so. Nhưng mà Vân Sơ lại thích sự hỗn loạn này, vì nó mang hơi thở cuộc sống.
Kiếm sống nơi này đều là người nghèo, nên dù trời lạnh buốt như hôm nay, cơ bản chợ không vắng vẻ hơn bao nhiêu, cả Hồ cơ vẫn cố gắng mặc chiếc áo mong manh đứng bên đường mời rượu.
Sống thế này cũng thảm liệt quá rồi, Vân Sơ thở dài, thúc ngựa nhanh tới nha môn huyện Trường An, hôm nay nhất định phải làm xong việc này.
Chủ quản một huyện đi tìm chủ quản huyện khác với quan trường mà nói kỳ thực là chuyện khá kỵ húy.
Đạo lý đó gọi là, trời không có hai mặt trời.
Tương ứng, quan trên cơ bản không xuống nha môn của quan dưới, có chuyện gì thì gặp nhau ở quán xá hoặc nơi khác, dù sao thì không gặp ở nha môn. Bất đắc dĩ lắm thì tới đi rất nhanh.
Lưu Nhân Quỹ có vẻ không để ý tới sự kỵ húy này, khi Vân Sơ tới vừa vặn là lúc ông ta nghỉ ngơi ăn trưa.
Trên chậu lửa đặt một đôi đũa đắt, trên đũa sắt đánh cái bánh hồ, bàn thấp có bát trà nổi váng mỡ, xem ra đây chính là bữa trưa của ông ta.
Nhìn ông ta thuần thục lật bánh, lại còn không sợ nóng mà xét, đây là bữa ăn quen thuộc rồi.
Lưu Nhân Quỹ chẳng hề vì cơm trưa quá nghèo khó mà ngại ngùng, rất tự nhiên nướng bánh xong chia cho Vân Sơ một miếng.
"Lão phu sống giản dị quen rồi, không so được với huyện thừa cẩm y ngọc thực, thi thoảng ăn chút món ăn đơn giản cũng không tệ, cho lạ miệng."
Vân Sơ nhận lấy cái bánh, thuần thục ăn từ lớp vỏ cháy vàng bên ngoài, ăn tới ruột tỏa mùi thơm lúa mạch, nhưng không động tới trà của ông ta, mà rót nước lã uống:" Tới năm mười ba tuổi ta mới được ăn miếng cơm trắng đầu tiên, huyện tôn có biết khi đó ta nghĩ gì không? Ta nghĩ, sau này lão tử phải ngày ngày ăn cơm trắng."
Lưu Nhân Quỹ chỉ nói một câu:" Lòng tham không đáy."
Vân Sơ phản bác:" Bản quan cho rằng, một người theo đuổi cuộc sống mỹ hảo nên được cổ vũ chứ không phải đả kích. Chỉ cần phương hướng hắn nỗ lực là đúng, thì tài sản do hắn kiếm được nên được bảo hộ."
Lưu Nhân Quỹ giơ miếng bánh lên:" Không phải ai cũng có bản lĩnh như huyện thừa, cho nên ngươi cho rằng thứ mình dựa vào nỗ lực có được, với người ngu độn hơn mà nói, đó là sự cướp bóc."
Vân Sơ nhanh chóng ăn hết bánh trong tay, cả vụn bánh cũng vỗ hết vào miệng, nói:" Mỗ hôm nay tới đây chính là để sửa lại nhận thức sai lầm của huyện tôn."
Nghe Vân Sơ nói kiêu ngạo như thế, Lưu Nhân Quỹ đặt bánh xuống, chắp tay thi lễ:" Rửa tai lắng nghe."