Người ta đã tỏ thái độ nghiêm túc như vậy cũng có nghĩa là nếu Vân Sơ nói năng linh tinh không thuyết phục được ông ta ngày hôm nay, định kiến của ông ta sẽ càng sâu, sau này ông ta chắc chắn là trở ngại lớn cho kế hoạch của y. Vân Sơ cũng rất nghiêm túc lấy trong lòng ra một đồng tiền, đặt trước mặt Lưu Nhân Quỹ:" Hôm nay mỗ gia sẽ nói chuyện thật kỹ với huyện tôn về tiền. Không biết huyện tôn coi tiền là gì?"
Lưu Nhân Quỹ lần đầu tiên gặp phải câu hỏi nghĩ, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đáp:" Lão phu cho rằng tiền chính là đồ vật, đồ vật chính là tất cả những thứ mà tiền có thể mua được."
Vân Sơ lắc đầu:" Không đúng, bản chất của tiền là thời gian và sức lao động, bất kể huyện tôn dùng tiền mua bất kỳ thứ gì, mua nhà, mua bánh hay một bộ y phục."
"Quy cho cùng là huyện tôn mua thời gian lao động của công tượng, thời gian làm việc của thương nhân cung cấp hàng, thời gian cày cấy của nông phu."
"Bất kể đồ vật thay đổi thế nào, cuối cùng quy về thời gian lao động hữu hiệu của công tượng, nông phu."
Giảng giải kinh tế học với cổ nhân rất thống khổ.
Ở Đại Đường, phàm là học vấn mà người ta không hiểu được thì đều là thứ cao cấp cả, giống học thuyết Huyền Trang truyền bá, chẳng mấy ai hiểu, nhưng chẳng ảnh hưởng tới người ta sùng bái nó.
Thời đại này loại thi từ mà bà cụ không biết chữ cũng hiểu được của Bạch Cư Dị không có thị trường. Mọi người làm thơ, lấy hoa lệ làm chủ, cho nên ở Đại Đường lúc này, trừ Vân Sơ ra không có mấy thi nhân được nhớ tới chẳng có gì lạ.
Mục đích của Vân Sơ là để Lưu Nhân Quỹ biết, kiến giải về kinh tế của y đã ở chín tầng trời, còn Lưu Nhân Quỹ là con sâu bò dưới đất.
Song Lưu Nhân Quỹ có một thứ bản lĩnh quái dị, đó là giám định học vấn thực giả.
Mặc dù mỗi chữ Vân Sơ giảng giải đều rất rõ ràng, nhưng nối lại với lại không hiểu nổi, vẫn chẳng ảnh hưởng chuyện ông ta cho rằng đây là thứ tốt.
Cho nên mời đầu còn tỏ ra hời hợt, nhưng mà thứ ông ta không hiểu được càng nhiều, ông ta tỏ ra càng thành kính.
Có thể nhìn ra, ông ta đang cố gắng ghi nhớ những thứ lý luận kỳ quái mà Vân Sơ nói, đồng thời chuẩn bị học tập.
Trường An ngày một lạnh hơn, hôm nay càng lạnh tới khác thường, ngoài kia không có tuyết rơi, gió cũng chẳng có mấy, nhưng lạnh tới tê tái, chỉ còn lác đác bóng người vì chuyện khẩn cấp mà bước chân vội vã, vắng lặng như thành phố chết.
Hai người ngồi quanh bồn lửa, nói chuyện rất lâu, đến khi ngời trời bắt đầu có tuyết rơi.
Tuyết rất nặng, là hạt tuyết, không nhiều, gió thổi tới ngưỡng cửa, tích lại ở đó, nếu không dọn dẹp để đóng thành băng thì mở cửa cũng phiền.
"Học vấn tốt như thế sao không viết thành sách để truyền bá?"
Đợi khi Vân Sơ uống nước, Lưu Nhân Quỹ mới nhỏ giọng hỏi, nhìn bộ dạng đó thì học vấn Vân Sơ giảng đã gây xung kích rất mạnh.
"Ta biết ông tạm thời không hiểu được thứ ta nói, không sao hết, có thể thong thả kiểm chứng trong quá trình mày mò vận dụng thực tế. Đạo lý biện luận không rõ được, ta kiên trì cho rằng thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm định chân lý."
"Nói vậy bây huyện Vạn Niên là kết quả kiểm nghiệm của ngươi, bây giờ ngươi muốn dùng Trường An kiểm nghiệm, cho nên mới nói với ta?"
Vân Sơ gật đầu:" Trường An vốn là một thể, vì quan chức ta thấp chỉ có thể bắt đầu với huyện Vạn Niên, huyện Vạn Niên một khi phát triển lên sẽ bất giác hút máu người Trường An, đây không phải chuyện ý chí con người có thể thay đổi. Cho nên huyện Trường an cũng phải phát triển."
Lưu Nhân Quỹ thừa nhận cách lý luận này:" Kẻ mạnh càng mạnh, kẻ yếu càng yếu, đây vốn là đạo lý thiên địa, những lời ngươi nói rất có lý."
"Khi ta mới bắt đầu phát triển phường Tấn Xương đã muốn mở rộng sự thành công này ra, hi vọng Địch Nhân Kiệt có thể làm việc tương tự ở phường Tấn Xương, song vì người cản trở quá nhiều nên không thành. Sau có Bùi Hành Kiệm, ta cũng che giấu hắn bất kỳ điều gì, hi vọng huyện Trường An có thể theo kịp. Song Bùi Hành Kiệm quá cao ngạo, không muốn dưới người khác, nên hắn cũng thất bại, còn để lại đống hỗn loạn."
Vân Sơ nhìn thẳng Lưu Nhân Quỹ:" Nên giờ ta hỏi huyện tôn, nếu ta muốn huyện Trường An theo sát bước chân của huyện Vạn Niên, liệu có làm tổn hại thanh danh của ông không?"
Lưu Nhân Quỹ suy tư một lúc, ngồi thẳng người nói:" Tiêu quy Tào tùy cũng đâu để lại tiếng xấu, chút thanh danh của mỗ có là gì? Nếu Vân huyện thừa có thể làm bách tính huyện Trường An cũng có thể giàu có như bách tính phường Tấn Xương, mỗ gia dù bị người ta phỉ nhổ cũng cam nguyện."
"Có điều mỗ cũng muốn hỏi, Vân huyện thừa thực sự tới vì lợi ích của huyện Trường An sao?"
Vân Sơ lấy trong lòng ra một nắm hoa bông, đặt lên bàn thất.
Lưu Nhân Quỹ rõ ràng là một nông gia tử, ông ta nhìn một cái là nhận ra:" Bách điệp tử, à, hoa bông, nghe nói tên này do Vân huyện thừa đặt."
Vân Sơ rời quan giải, lấy túi trên lưng con ngựa mận chín, đem trang bị giữ ấm vào, đặt trước mặt Lưu Nhân Quỹ:" Huyện tôn xem đi."
Lưu Nhân Quỹ mở túi ra xem, tất bông, giày bông, áo bông, quần bông, nịt gối bông, áo khoác dài quân đội máu xanh . Ông ta cởi ngay y phục trên người.
Đợi ông già đó mặc hết lên, hình ảnh anh bộ đội quen thuộc trong ấn tượng Vân Sơ liền xuất hiện, làm y lặng người bùi ngùi chốc lát. Ông già này mặc vào quá hợp mà, như mấy thước phim thời cũ.
Lưu Nhân Quỹ mặc hết lên xong xoay trái xoay phải, rất hái lòng, còn đi ra ngoài một vòng, còn nhảy lên nhảy xuống, ngồi xuống đứng lên, kiểm tra kỹ mới quay về:" Đồ tốt, ấm áp, chắc chắn, chỉ là giá đắt quá."
Vân Sơ thu lại cảm xúc:" Đây chính là vấn đề sức sản xuất ta đã nói, dám hỏi huyện tôn, ruộng thượng đẳng ủa huyện Trường An mỗi mẫu sản xuất bao nhiêu lương thực."
"Bốn đảm, không thể quá năm."
"Giá trị ra sao?"
Lưu Nhân Quỹ buông một tiếng thở dài:" Bảy trăm đồng ... Thôi được rồi, lão phu không dát vàng lên mặt nữa, là 500 đồng."
Vân Sơ chỉ trang phục trên người ông ta:" Huyện tôn cũng là cấp sự trung, không phải không hiểu chuyện quân. Nếu bộ trang phục này trang bị đại quân viễn chinh Cao Câu Ly, huyện tôn sẵn lòng bảo bao tiền ra trang bị cho đại quân?"
Lưu Nhân Quỹ không ngờ đội mũ này còn thấy nóng nực, cởi ra, ngẫm nghĩ:" Một quan rưỡi ... Hai quan tiền cũng được."
Vân Sơ vỗ tay:" Được, cứ tính là một quan rưỡi đi, huyện tôn có biết một mẫu ruộng có thể làm ra bao bộ trang phục này không?"
Lưu Nhân Quỹ chắp tay:" Thỉnh giáo Vân huyện thừa."
"Bộ trang phục này nặng mười hai cân, một mẫu ruộng có thể làm ra mười bộ."
Dù là định lực Lưu Nhân Quỹ có tốt tới mấy, vừa nghe con số này liền thất kinh:" Mười bộ à?"
Vân Sơ gật đầu xác nhận:" Nếu đất trồng bông được tưới tiêu đầy đủ, làm ra mười lăm bộ cũng có thể."