Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 351 - Q2 - Chương 132: Một Ngày Lạnh Giá.

Q2 - Chương 132: Một ngày lạnh giá. Q2 - Chương 132: Một ngày lạnh giá.

Lưu Nhân Quỹ lần nữa cởi từng món đồ bông ra, cầm lên xem kỹ, rồi lại xé thử, cuối cùng gấp lại gọn gàng đặt lên bàn, than:" Cho dù có trừ đi tiền công chế tác nữa thì lãi gấp làm ruộng chục lần vẫn có thể. Có điều vì bông mà bỏ trồng lương thực, một khi gặp thiên tai, bách tính chỉ còn đường chết đói."

Vân Sơ hỏi:" Lương thực huyện Vạn Niên sản xuất chỉ có thể cung ứng cho toàn huyện được một tháng, không biết huyện Trường An có tốt hơn không?"

Lưu Nhân Quỹ xua tay:" Không hơn, chỉ một tháng sáu ngày thôi, số còn lại phải nhập từ bên ngoài, tốn kém kinh người."

Con số này cũng trong dự liệu của Vân Sơ:" Trăm dặm không buôn củi, ngàn dặm không buôn lương, đó là đạo lý thời cổ xưa, ngay lương thực Trường An cần đâu chỉ mang từ ngàn dặm tới, đây vốn là chuyện trái lẽ thường."

" Vân mỗ có hỏi hộ bộ, trung bình một cân lương thực vận chuyển tới Trường An tính chi phi nhân công, thuyền vận, hao tổn, cơ bản một tốn ba. Trong khi Trường An lại có nhu cầu lương thực quá lớn, khiến vận chuyển lương thực tới Trường An thành việc khổ sai của quan phủ địa phương, thành gánh nặng lên người bách tính."

"Giờ có bông, có thể cải biến tình hình này."

Lưu Nhân Quỹ vẫn không hiểu:" Sao lại nói thế, ý huyện tôn là cho phép trồng bông thu lợi gấp mười, rồi đem ba phần lợi đi bù đắp vào tổn thất vận chuyển lương thực sao?"

Vân Sơ lắc đầu:" Không thể tính như thế, lương thực nhiều mà bông ít, cho nên ít nhất phải lấy bảy phần lợi nhuận trồng bông đi bồi thường vận chuyển lương. Người trồng bông lấy đi hai phần lợi, quan phủ lấy đi một phần lợi. Như thế tính ra, đây là vụ mua bán tốt."

Lưu Nhân Quỹ không có vẻ gì là vui mừng, mà nghiêm túc tới cực điểm:" Đây là chuyện lớn, không qua loa được."

Vân Sơ cũng gật đầu:" Vân mỗ cũng nghĩ thế, cho nên năm nay muốn trồng một vạn mẫu bông ở hai huyện Trường An, Vạn Niên. Ta thông qua Hồ thương và thượng lâm uyển lấy hạt giống. Còn mời một bác sĩ nông học chuyên trồng bông từ ti nông tự."

"Chỉ đợi một câu của huyện tôn thôi, khai xuân năm sau chúng ta bắt đầu trồng bông, nếu thuận lợi, nửa năm sau, chúng ta trồng bông quy mô lớn, bỏ trồng lương thực, toàn lực trồng bông."

Lưu Nhân Quỹ trầm tư:" Vậy cũng được, mỗi huyện trồng 5000 mẫu đã."

Thấy ông ta cuối cùng cũng chịu đồng ý rồi, Vân Sơ cười lớn rời quan giải của Lưu Nhân Quỹ, bộ trang phục kia để lại. Lưu Nhân Quỹ mấy lần muốn gọi Vân Sơ lại, rốt cuộc bỏ tay xuống, coi như nhận lấy lễ vật này.

Rời huyện nha Trường An, Vân Sơ nhảy lên ngựa, nhìn chợ Tây rốt cuộc cũng không chống nổi thời tiết mà trở nên đìu hiu, trời quá lạnh, người bán chẳng có tâm trạng bán hàng, khép cổ áo bông ấm áp dựng cao, đắc ý lẩm bẩm:" Ai cũng bảo Lưu Nhân Quỹ thanh liêm như nước, hôm nay còn chẳng phải cũng nhận lễ vật của lão tử sao?"

Từ khi Vân Sơ phát hiện ra địa vị của mình trong đám người quân đội chỉ là tên ngốc không căn cơ không chỗ dựa dễ lợi dụng, dễ vứt bỏ, y lập tức giữ khoảng cách với bọn họ.

Vốn mang theo sự kính trọng với danh tướng lịch sử, Vân Sơ luôn coi họ là những người hào sảng thẳng thắn. Giờ nhận ra, thứ ruồi nhặng dơ dáy trong đó không ít. Vì giữ chút kính trọng cuối cùng với họ, y tránh xa, tiếp tục dùng ánh mắt lịch sử nhìn họ.

Cuộc sống tốt đẹp quá dài, chuyện cứt chó gì cũng có, ý nghĩ cứt chó gì cũng dám nghĩ ra.

Làm bằng hữu với Lưu Nhân Quỹ còn tốt hơn, người này tuy cứng nhắc cổ hủ, nhưng là người làm việc thực sự, tới nay giữ bản sắc không đổi.

Lưu Nhân Quỹ không biết biến thông, cách tân chính là nhân tuyển tốt nhất làm đồ quân dụng, vì đồ quân dụng không cần đẹp, cần bền chắc.

Nếu như đã không định dính dáng sâu hơn với đám lão tướng nữa, tất nhiên Vân Sơ không muốn có dây dưa với họ ở việc làm đồ quân dụng.

Từ lần Lý Khách Sư đệ đệ của Lý Tĩnh trâng tráo đòi chia phần làm ăn của Vân gia có thể nhìn ra, đám người này tha hóa tới bất chấp rồi.

Sau này Vân Sơ sẽ chỉ trồng bông, rồi dùng hoa bông dệt vải bán đồ cho bách tính dùng, làm đồ quân dụng, còn chuyện đối ngoại thì trông vào Lưu Nhân Quỹ, bán được giá cao hay thấp là ở ông ta.

Mình không tham dự, ở bên xem trò vui thôi.

Với chút thực lực bây giờ của Vân gia cũng chỉ xứng ngồi cắn hạt dưa xem náo nhiệt.

Trên trời vẫn không ngừng rơi hạt tuyết xuống, lọt vào cổ, làm người ta rùng mình.

Khi Vân Sơ đi ngang qua phường Quang Phúc và phường An Nghiệp, công trường hai bên đều bị phủ lớp tuyết mỏng, im ắng như đất chết.

Cùng là tuyết rơi nhưng rơi xuống phường Tấn Xương lại hoàn toàn khác, hạt tuyết rơi xuống sàn đá, nhanh chóng bị hòa tan, biết thành lớp băng mỏng, dẫm lên kêu lép bép rất thích.

Vân Sơ không vội về nhà, muốn đi xem hai con gấu mèo thích ứng với cuộc sống mới thế nào rồi, trời lạnh thế này chúng có sao không? Tới rừng trúc thì chỉ thấy một con gẫu mèo ngồi trong rừng gặm trúc liên hồi, lớp lông dày hoàn toàn không để ý tới tuyết, thấy Vân Sơ tới, nó còn biết đưa trúc cho Vân Sơ mời ăn cùng.

Vân Sơ là người hiểu phép lịch sự, vì thế để đáp lễ, y đem quả trứng gà cất trong lòng từ sáng chưa ăn, bóc vỏ cho con gấu trúc hiểu phép lịch sự đó.

Không ngờ con gấu trúc ăn xong trứng gà, ngay cả vỏ trứng cũng không bỏ qua, cúi đầu xuống ăn sạch. Biết vậy chẳng bóc vỏ làm gì, lạnh bỏ mẹ.

Không biết sao chỉ thấy một con chứ? Con còn lại đi đâu rồi? Vân Sơ liền đi tìm, tìm thứ tham ăn này thì phải tới nơi nhiều thức ăn nhất.

Trời quá lạnh, suốt cả ngày chẳng biết thầm nhủ trong lòng câu này bao nhiêu lần, người Đại Đường không tới nhà ăn lớn nữa, người lại người Hồ lại đông hơn.

Có lẽ trong tất cả phường thị ở Trường An, phường Tấn Xương là nơi duy nhất coi người Hồ cũng như người khác.

Hoặc có thể nói là nơi duy nhất coi mọi người như nhau, dù có là ăn mày, chỉ cần có thể bỏ hai đồng qua cổng phường, các phó phụ ở nhà ăn lớn sẽ cho họ cơm thừa canh cặn đủ no bụng.

Có điều ăn mày thì làm gì có tiền, cho nên vào phường Tấn Xương đều là tiểu ăn mày, vì phường Tấn Xương không thu tiền trẻ con.

Lão binh trông cửa cho dù biết rõ mục đích của đám tiểu ăn mày là cơm thừa ở nhà ăn lớn, nhưng không bao giờ ngăn cản, chỉ có thường xuyên mắng chúng, ăn xin cũng phải rửa sạch mặt mũi tay chân.

Hỏi chuyện gấu mèo, mọi người đều nói không thấy, Vân Sơ hơi lo rồi, nó có thể đi đâu được? Rời nhà ăn lớn đi một quãng liền gặp một đám tiểu ăn mày xếp thành hàng dài ngồi bên kênh nước, dùng thứ nước lạnh băng rửa mặt.

Vân Sơ đi thẳng qua bọn chúng, không nhìn bọn chúng lấy một cái. Có thể cho chúng vào đây kiếm miếng ăn sống qua ngày, nhưng tuyệt đối phải tuân thủ quy củ trong phường, dám kỳ kèo đeo bám người khác xin xỏ, tới những nơi chúng không nên tới sẽ bị đuổi ngay.

Vừa mới nhắc tới quy củ thì nghe thấy tràng cười nắc nẻ.

Vân Na mặc áo lông cổ cao, chỉ lộ ra nửa cái mặt. vung roi từ trong ngõ nhỏ hùng hổ chạy ra, theo sau nó là một đám nanh vuốt đông đảo.

Nhìn thấy con gấu mèo mình tìm suốt nãy giờ ở dưới mông Vân Na đang hùng hục đuổi theo cái bánh Vân Na treo ở cần câu đặt trước mặt nó, cơn giận của Vân Sơ tăng vọt.

Không đợi Vân Sơ nói gì, Vân Na đã điều khiển con gấu mèo rẽ ngay sang lối khác chạy thật xa, chỉ cần một động tác nhướn mày của ca ca là nó biết ca ca sắp nổi giận.

Chẳng biết lạnh thế này nha đầu điên còn kéo đám lâu la đi đâu.

Bình Luận (0)
Comment