Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 352 - Q3 - Chương 133: Ái Tình Đích Thực.

Q3 - Chương 133: Ái tình đích thực. Q3 - Chương 133: Ái tình đích thực.

Về tới nhà thì lại thấy Ngu Tu Dung bế nha đầu mập, vì cái thai trong bụng nàng đã ổn định rồi, không ngại nữa, cả hai đang dùng tiếng ngoài hành tinh giao lưu với nhau, trông vui lắm.

Có trẻ nhỏ Vân Sơ không muốn đem gió lạnh vào phòng, cởi áo khoác ở ngoài, đợi ấm áp chút mới vào.

Thôi nương tử ở gian ngoài đặt khung thêu xuống, lấy khăn lông cho Vân Sơ lau tuyết đọng trên đầu.

Vân Sơ liếc mắt vào gian trong, hỏi nhỏ:" Nghe nói ngươi làm Ngu gia rất thảm?"

Thôi nương tử bình thản đáp:" Cũng không thảm lắm, chỉ khiến toàn bộ cửa hiệu tơ lụa của họ đóng cửa, sáu công tượng chuyên môn làm điều khác cũng bị Đồng Bản moi đi mất làm sư phó khắc chữ rồi. Thiếp thân đoán chừng chuyện in ấn kinh Phật của họ năm nay không hoàn thành nổi."

"Không có ai chết đói chứ?"

"Lang quân quá lo rồi, Ngu Sưởng còn có tước vị thế tập, triều đình mỗi năm cấp cho họ không ít tiền lương. Với lại nhà người ta còn có đất."

"Xem ra ngươi chưa định dừng tay hả?" Vân Sơ có thể nhận ra từ giọng điệu của Thôi nương tử:

"Nếu nương tay, để bọn chúng dưỡng sức cắn trả chúng ta thì sao? Cái nhà xấu xa phải sống thê thảm mới đúng."

"Ta thấy là ngươi không có thiện cảm gì với cao môn đại hộ mới đúng."

Thôi nương tử không phủ nhận:" Trừ nhà ta ra, thiếp thân chẳng thấy cao môn đại hộ nào tử tế hết."

Vân Sơ chỉ cười đi vào phòng trong, Thôi nương tử bây giờ rất cực đoan, có điều xét quá khứ đau khổ của nàng mà nói, cực đoan chút cũng tốt, ít nhất không trầm cảm.

Nhìn Ngu Tu Dung nằm trên giường gấm, khoe ra vóc dáng mỹ hảo, Vân Sơ tiếc nuối liếm môi, chỉ có thể nhìn không thể ăn, đối với nam tử uống rất nhiều canh cẩu kỷ mà nói, đây đúng là một sự trừng phạt.

Nha đầu béo thích bò kia vừa thấy Vân Sơ liền bò nhanh tới, mồm a a liên hồi, không biết nói nói gì, Vân Sơ vẫn a a a đáp lại.

Vừa rồi ánh mắt tham lam nóng bỏng của y bị Ngu Tu Dung thấy hết, cười khúc khích:" Hay là thiếp nạp thiếp thất cho phu quân nhé."

Vân Sơ bế nha đầu béo lên, cùng nó há mồm cắn hờ nhau, nuôi được Vân Na lớn thế này rồi, y cho rằng không đứa bé nào trên đời này mình không ứng phó được nữa, vừa chơi với nha đầu béo vừa trả lời lão bà:" Sau này những lời không có lòng thành đó nàng nói in ít thôi. Tới khi tiểu thiếp tiến môn, ta chưa kịp làm gì đã bị nước mắt của nàng nhân chìm rồi. Dù không bị nước mắt của nàng nhấn chìm, đến khi động phòng nàng cũng cho mồi lừa đốt nhà."

"Nói linh tinh, thiếp là người đọc Nữ Giới."

"Nữ Giới đã là gì, Con khỉ già ngày ngày A Di Đà Phật, ông ta giết người còn ít chắc?"

Ngu Tu Dung mím môi nói:" Hay là Tử Quyên ..."

Vân Sơ quay đầu nhìn Từ Quyên đứng ở cửa, hai tay vặn khăn tay:" Nó hơn Vân Na có một tuổi, ta làm gì có răng khỏe như thế mà gặm củi khô."

Tử Quyên vốn thẹn thùng, nghe Vân Sơ nói thế òa một tiếng bật khóc chạy ra ngoài.

"Phu quân nói chuyện làm người ta thương tâm quá đấy, hay thiếp tìm một nữ nhân giống Công Tôn nhé."

"Được, nàng đi tìm đi, tới lúc đó ta cho nàng nghe bọn ta ân ái."

Ngu Tu Dung lườm trượng phu một cái, lấy lại nha đầu béo:" Phu quân, chàng nói Công Tôn bỏ hết gia nghiệp trong thành Trường An, theo Bùi Hành Kiệm tới Tây Vực có đáng không?"

"Không đáng, một khi Bùi Hành Kiệm gặp chuyện, hắn sẽ lại vứt bỏ Công Tôn ngay." Vân Sơ khẳng định:

Ngu Tu Dung thở dài:" Uổng cho một mối thâm tình của Công Tôn với hắn."

Vân Sơ cười nhạt:" Uổng cái gì? Công tử giai nhân yêu nhau thì cao hơn người một bậc à? Phường Tấn Xương có một đôi phu thê già họ Dương, từ thời nhà Tùy mới lập nên đã ở bên nhau. Cả đời sinh ra chín đứa con, chết bảy đứa, trải qua bao khổ nạn, hai người họ không rời bỏ nhau. Lão hán tới nhà ăn lớn có miếng thịt mỡ cũng ngậm trong miệng, mang về cho lão bà tử. Đó mới là ái tình."

"Công Tôn và Bùi Hánh Kiệm là cái thá gì chứ, chỉ là nhục dục thôi."

Ngu Tu Dung nôn khan, trừng mắt với Vân Sơ:" Người ta phu thê sâu nặng, chàng nói buồn nôn thế, cái gì mà ngậm trong miệng mang về."

Vân Sơ ôm Ngu Tu Dung vào lòng, vòng tay qua eo nàng trêu chọc nha đầu béo ngọ nguậy như con sâu muốn thoát ra:" Có gì mà buồn nôn, khi thiên hạ đại loạn, Dương lão đầu dùng cách này mới có thể trộm thức ăn từ nhà chủ tử mang về, không để lão bà chết đói."

"Bây giờ tuổi cao, đầu óc đã lẫn, có điều vẫn nhớ mang thịt mỡ về cho lão bà. Đợi tương lai chúng ta tới tuổi đó, nàng ngậm thịt mang về, ta nhất định sẽ ăn."

"Chứ như Công Tôn và Bùi Hành Kiệm, tối đa chỉ có thể nói, một thì khao khát gian tình, một thì thấy sắc nổi lòng tham, chẳng phải ái tình."

Ngu Tu Dung dựa đầu vào vai Vân Sơ, nũng nịu:" Vậy chúng ta là gì?"

Vân Sơ vỗ vỗ gò má nàng:" Nàng là lão bà ta mai mối sính lễ rồi quang minh chính đại cưới về, trời đất chúc phúc cho chúng ta, chúng ta sẽ sống cả đời hạnh phúc an khang."

Ngu Tu Dung cười hạnh phúc, với quan niệm ái tình đơn giản của nàng, như vậy là mỹ mãn rồi.

Tuyết rơi lại ngừng, ngừng lại rơi, Trường An thì ngày nào cũng lạnh, trước năm mới là lúc rét nhất.

Một việc từ lúc lên kế hoạch tới khi chính thức thực thi phải trải qua nhiều khâu trung gian.

Cho nên giữa trời đông giá rét, thiên hạ im tiếng, đa phần quan viên nghỉ ngơi, Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ lại liên tục ra vào các nha môn trong hoàng thành.

Muốn người dệt bông từ thiếu giám phủ, cần bác sĩ nông học từ ti nông tự, hỏi tương tác giám xin thiết tượng, mộc tượng. Rồi lại xin trâu ngựa, xe của thái phó tự, xin phép đô thủy giám mở cửa sông làm guồng nước, cuối cùng tìm hộ bộ xin tài chính khởi động.

Thông thường nộp đồ lên các nha môn này, họ rất nhiệt tình, khi xin đồ từ họ, dù là xin một cục cứt chó thôi, bọn họ cứ đùn đẩy.

Vì thế xin tiền hộ bộ khác gì lấy mạng họ.

Nhân tuyển đi giằng co với hộ bộ là Lưu Nhân Quỹ, bị người ta từ chối một lần, ông ta liền kiếm cái ghế dài, ngồi ở cửa hộ bộ tả thị lang Thôi Tú không đi. Chỉ cần thấy nước trong bát Thôi Tú hết, ông ta chủ động rót đầy, thấy mặt đất bẩn, ông ta lấy chổi quét sạch.

Một ngày, hai ngày trôi đi, ai ai cũng coi đó như trò cười để bàn tán. Đợi đến ngày thứ tư là đại triều hội, Lưu Nhân Quỹ đàn hặc Thôi Tú chiếm chỗ ngồi không.

Thôi Tú muốn biện giải, Lưu Nhân Quỹ lấy ra một cuốn sổ, liệt kê chi tiết việc Thôi Tú làm ba ngay qua, thậm chí thời gian đi nhà xí cũng viết.

Ông ta nói, thời gian làm việc hiệu quả của Thôi Tú mỗi ngày chưa tới nửa canh giờ, mong bệ hạ nghiêm trừng kẻ lãng phí tiền thuế quốc gia.

Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, quan nhỏ vất vả, quan lớn rồi ai chẳng câu cá đánh cờ qua ngày.

Chuyện nhỏ căn bản không đưa lên bàn viên tả thị lang tứ phẩm này, còn chuyện lớn ... Nói thật, nếu hộ bộ ngày ngày có chuyện lớn thì nói rõ cái vương triều này sắp toi đời rồi.

Thế nhưng Thôi Tú chẳng thể cãi, thế là ông ta toi đời trước, thành tảng lót được đầu tiên bị dẫm đạp cho kế hoạch lớn của Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ.

Bình Luận (0)
Comment