Người tốt thì đừng tham dự vào chuyện chính trị, tốt nhất là ngay cả bàn luận cũng đừng tham gia, nếu không lâu rồi người tốt sẽ biết thành kẻ xấu.
Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt không phải người Tốt, Ôn Nhu càng không.
Nhưng Lưu Nhân Quỹ miễn cưỡng có thể tính là người tốt, chỉ là người tốt này giết người chẳng bao giờ mềm lòng.
Trong tất cả quan viên mà Vân Sơ từng gặp, người tốt cực kỳ ít.
Thực ra không phải quyền lực hay cái gì đó biến họ thành xấu xa, mà một khi đã thành quan viên thì phải tuân theo hành vi tiêu chuẩn của quan viên, đó là quản lý, mà có ai thích bị quản lý đâu, trẻ con cũng thế.
Biện pháp quan viên dùng để quản lý là gì? Tòa án, quân đội, cảnh sát, trại giam ...
Một người cầm gậy chĩa vào đầu ngươi, bảo ngươi phải tuân thủ pháp luật, dù người đó rất tốt, rất lương thiện, nhưng từ lúc hắn giơ gậy lên là đã không còn duyên phận gì với người tốt rồi.
Lão thần tiên đã ngã bệnh ở Liễu Châu, trong thái y thự mấy ngày qua không một ai to giọng nói chuyện.
Có câu thuốc chỉ trị những bệnh không chết, rượu không thể giải mối buồn hiện thực, đây là chuyện bình thường. Nhưng xem bệnh cho hoàng gia, hào môn huân quý lại không như thế, chỉ cần bệnh nhân chết thì đó là lỗi của y sinh.
Có lão thần tiên thì hay dở gì cũng có một nơi mà kêu khóc, nếu lão thần tiên không còn, đó là tai họa chỗ thái y thự.
Khi Vân Sơ tới thái y thự, tình trạng Lão Hà trông có vẻ rất tệ, hai mắt vô thần, bọng mắt sưng húp, không phải do khóc, mà thời gian qua ngủ không nổi gây ra.
"Ngải hoa vàng thực sự hữu dụng à?" Thấy Vân Sơ tới, Lão Hà hỏi ngay:
"Nếu ngải hoa vàng không có tác dụng thì thuốc khác càng vô dụng." Vân Sơ khẳng định:
"Đám y quan Liễu Châu là lũ súc sinh, kiếm tử tù thử thuốc khó lắm à? Dù tử tù không thể nói ra biến hóa thân thể sau khi dùng thuốc, chẳng lẽ bản thân chúng tự thử thuốc không được à?" Lão Hà đấm bàn:"
"Đám súc sinh, lão tổ tông hơn trăm tuổi rồi, sao bọn chúng dám, ngươi nói đi, sao chúng dám để lão tổ tông thử thuốc? Bây giờ ta hận không thể bay tới Liễu Châu, không phải để trị bệnh, mà là bóp chết toàn bộ lũ y quan khốn kiếp đó, toàn bộ ..." Thái y thự bình thường đông đúc nhốn nháo, hôm nay chỉ còn tiếng rống phẫn nộ của Hà y phán:
Vân Sơ thất kinh:" Lão tổ tông tự mình thử thuốc à?"
Hà y phán lau nước mắt:" Mười ngày trước rồi, y quan phía Liễu Châu dùng khoái mã đưa tin, nói lão tổ tông nhiễm phải ôn dịch, tự mình nuốt ngải hoa vàng, bây giờ sinh tử chưa rõ."
Vân Sơ nhìn bầu trời xanh ngắt bên ngoài đại môn, tâm tình ức chế mấy ngày qua liền bị quét sạch.
Một số người tốt trên người họ tỏa ra một thứ mùi, thứ mùi đó có thể khiến người ta tĩnh tâm, an thần, có thể làm người ta phấn chấn, hoặc tràn ngập hi vọng vào tương lai.
Mà mùi vị này trên người lão thần tiên rất đậm, dù là cách năm sáu nghìn dặm, còn trị được tâm trạng không thoải mái trên người Vân Sơ.
Nghĩ tới sinh mệnh rất dài của lão thần tiên, cười với Hà y phán:" Đừng đem tâm tư của lão ca huynh gán cho lão thần tiên, nên tin tưởng vào lão thần tiên, nói không chừng bây giờ lão thần tiên đã khỏe rồi, đang ở Liễu Châu chữa trị cho bách tính, còn mở buổi nói chuyện lớn ấy chứ?"
Hà y phán như tóm được cọng cỏ cứu mạng, hỏi gấp:" Ngải hoa vàng thực sự hữu hiệu, đúng không?"
Vân Sơ vỗ ngực:" Tất nhiên, được rồi, bây giờ chúng ta nói vấn đề cung ứng thuốc cho nhà thuốc đi. Đợi lão thần tiên về, thấy chúng ta không ăn không ngồi rồi, sẽ rất cao hứng."
Hà y phát vừa rồi còn hoảng loạn mất bình tĩnh, giờ được Vân Sơ cho uống thuốc an thần, tinh thần liền dần ổn định lại.
Bàn bạc suốt cả buổi sáng, Vân Sơ ghi chép cả đống vấn đề, khi hai người chuẩn bị tới nhà ăn của thái y thự thì hai dược đồng khiêng một cái cáng đi qua cửa.
Dược đồng bước chân vội vã, dù là thế vẫn có máu nhỏ xuống sàn đá.
Vân Sơ và Hà y phán nhìn nhau một cái rồi vội vàng đi theo.
Tới phòng chữa trị bên cạnh, Vân Sơ liền thấy một người trung niên ít nhất trúng mười mấy nhát đao. Hai vị ti y đang bận rộn lấy thuốc kim sang đổ lên người hắn, hi vọng thứ thuốc dinh dính này sẽ ngăn được máu.
Hà y phán hỏi dược đồng giữa ngày trời lạnh mà trán bốc hơi nghi ngút:" Người này là ai sao lại đưa tới thái y thự?"
Dược đồng vội đáp:" Là tam nhi tử của Đan Dương quận công Lý Văn Thao, bị tấn công ngoài hoàng thành, được Đan Dương quận công đích thân đưa tới."
Một dược đồng khác cảm thán:" Nhà Đan Dương quận công gặp phải năm hạn rồi, mấy ngày trước còn liên tục bị hỏa hoạn ba lần, biến cả cái phủ xa hoa thành bình địa. Không ngờ hôm nay con ông ấy lại bị người ta chém ra thế này ..."
Đúng lúc này Lý Khách Sư thở hồng hộc chạy vào, không đợi ông hỏi, Vân Sơ đã nói:" Lý công chớ kinh hoàng, lệnh lang đã cầm máu rồi, thương thế cũng không ở chỗ yếu hại. Nay là mùa đông, chỉ cần chú ý giữ ấm là không lo tới tính mạng."
Lý Khách Sư thấy Vân Sơ thì hơi ngẩn người sau đó chắp tay một cái, vội vàng đi xem nhi tử đã hôn mê.
Ông ta là lão tướng sa trường, xem thương thế của nhi tử liền hiểu ngay, hung thủ không định lấy mạng của hắn.
Lý Khách Sư nắm lấy tay nhi tử, lúc thì hung dữ, khi thì sa sút, có lúc còn ngây ra.
Đợi máu ngừng, hai ti y lấy cồn rửa vết thương, bốn dược đồng vai u thịt bắp giữ chặt tứ chi, hắn vẫy vùng như cá mắc cạn. Lại nhìn ti y dùng kim hình móc câu khâu vết thương, Vân Sơ còn đau hộ.
Hà y phán đắc ý chỉ hai ti y thuần thục khâu vết thương:" Biện pháp rất hay, lại cứu được một tính mạng."
Vân Sơ rất tán đồng, còn chắp tay cảm tạ Hà y phán cao phong lượng tiết đem y thuật này hiến ra.
Hai người họ còn đang tâng bốc nhau thì Lý Khách Sư đi tới, cảm tạ Hà y phán, sau đó hỏi Vân Sơ:" Huyện Vạn Niên có tiếp nhận vụ án của lão phu không?"
Vân Sơ lắc đầu:" Vụ án này đại lý tự nhận rồi, hơn nữa đích thân do Đại lý tự thiếu khanh Bành Thọ tới, có thể nói là đã rất nể mặt Lý công, sao Lý công còn bỏ gần cầu xa."
"Vì Đại lý tự tới giờ còn chưa bắt được tên mã phu Triệu Hán Khâm, càng chẳng tra ra được kẻ phóng hỏa lần thứ hai và lần thứ ba."
"Lý công, không phải Vân mỗ không làm gì, nhưng Đại lý tự đã chủ động nhận lấy chứng tỏ có những nội tình mà nhân vật nhỏ như hạ quan không thích hợp biết. Cho dù huyện Vạn Niên có phá được vụ án này, cũng được không bằng mất, nói không chừng mang tới hậu họa vô cùng, Lý công đừng làm khó hạ quan nữa."
Lý Khách Sư siết chặt nắm đấm ngửa đầu than:" Thế gian này quả nhiên đa phần là những kẻ khoanh tay đứng nhìn, ít thấy hảo hán theo đuổi chân tướng."
Vân Sơ chắp tay:" Hổ thẹn."
(*) Ngải hoa vàng hay bên mình gọi là thanh hao, hồi xưa thứ này mọc dại nhiều, mình cũng biết nó là cây thuốc, dễ trồng, cơ mà chẳng rõ là thuốc gì nữa.