Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 362 - Q2 - Chương 143: Cái Bóng Phủ Xuống Trường An.

Q2 - Chương 143: Cái bóng phủ xuống Trường An. Q2 - Chương 143: Cái bóng phủ xuống Trường An.

Hà y phán thấy Lý Văn Thao đã không còn gì đáng ngại nữa, lại nghe thấy cuộc đàm thoại của Vân Sơ và Lý Khách Sư, liền mời hai người tới quan giải của mình uống trà.

Nhi tử sống chết chưa rõ, Lý Khách Sư làm gì có tâm tình, Vân Sơ liền theo Hà y phán tới nhà ăn.

Từ khi biết tin lão thần tiên đổ bệnh, Hà y phán đã hai ngày rồi không ăn uống tử tế.

Nhà ăn của thái y thự vẫn chật ních như mọi khi, may mà Hà y phán có một gian tĩnh thất ở đây, hai người lấy thức ăn tới tĩnh thất cách đó trăm bước.

Xem ra Lão Hà có lời muốn nói.

Hai người trước tiên ăn uống đã, khi Hà y phán uống canh mới nói nhỏ:" Nữ nhân trong căn phòng tối chết rồi."

Vân Sơ áp giọng hỏi:" Sao lại chết?"

Hà y phán chỉ thức ăn trên bàn:" Chết đói, bây giờ trong căn phòng tối đó lại đưa một nữ nhân nữa vào mà thi thể nữ nhân kia không mang ra."

Vân Sơ cau mày:" Nếu muốn giết bọn họ, vì sao còn gọi y quan tới xem bệnh?"

Gân xanh trên cổ Hà y phán nổi lên, không biết đang cố gắng áp chế sợ hãi hay tức giận, mãi hồi lâu mới nói:" Chỉ lệnh sai ta đi khám bệnh không phải vì cứu người, mà là vì để họ chịu đói thêm vài ngày. Ngươi không biết, dù ca ca kê thuốc gì, quý đến mấy cũng cho hai nữ nhân đó uống, nhưng lại không cho ăn."

"Rõ ràng là một bữa cơm có thể trị được bệnh, lại muốn ta kê đơn bổ thân thể cho họ ... Giờ ta chỉ mong lão tổ tông sớm trở về, ta thực sự không chịu nổi nữa. Chẳng may lão tổ tông có gì bất trắc, ta cũng hết sống."

Lão Hà thực sự trên bờ suy sụp thần kinh rồi.

"Lão tổ tông của chúng ta là ai, lão tổ tông có bệnh, danh y huynh rốt cuộc đang làm cái gì thế?" Vân Sơ đột nhiên cao giọng lên giáo huấn:" Nếu là ta, lúc này phải mang thuốc nam hạ, tới chữa bệnh cho lão tổ tông rồi."

Đúng thế, đối với y giả bọn họ, mạng của ai cũng không quan trọng bằng của lão tổ tông, dù là bệ hạ cũng không trách tội được. Hà y phán tức thì hiểu ra ý từ của Vân Sơ, lòng kích động đứng bật dậy, sau đó lại nhụt chí ngồi xuống:" Liễu Châu có đại dịch."

Vân Sơ thầm thở dài, người này thực sự không đủ lá gan lẫn trí tuệ ngồi ở vị trí cao thế này:" Nếu Liễu Châu không có dịch thì ta chẳng góp ý này với huynh, rốt cuộc huynh nghĩ xem, dịch đắng sợ hơn hay cục diện này đáng sợ hơn?"

Hà y chính và miếng cơm lớn vào mồm, bi thương nói:" Sáng sớm mai ta sẽ xuất phát."

Vân Sơ nói nhỏ:" Chạy luôn đi, ăn cơm xong là đi thật nhanh, nếu không nữ nhân còn lại trong phòng tối chết thì huynh cũng chết."

Hà y phán chẳng đợi ăn hết cơm, chắp tay qua loa với Vân Sơ một cái, vội vội vàng vàng đi luôn.

Vân Sơ thở dài chẳng còn chút khẩu vị nào, đột nhiên bao nhiêu chuyện thối nát đổ xuống Trường An của y thế này, Vân Sơ hận không thể tóm cổ từng tên đầu sỏ ném ra khỏi Trường An, sau đó muốn đấu đá chém giết gì nhau thì tùy.

Đáng tiếc giờ y chỉ có thể đứng nhìn.

Vân Sơ luôn chờ đợi Lý Khách Sư phản kích, đáng tiếc y chờ đợi đúng mười ngày vẫn chẳng thấy gì cả.

Trong mười ngày này, dù cả nhà Lý Khách Sư đã chuyển tới ở trong dịch quán, những vụ tấn công nhắm vào ông ta vẫn không dừng.

Một buổi sáng, quản gia nhà ông ta vừa ra ngoài liền bị tên bắn xuyên cổ mà chết.

Từ khi Lý Khách Sư gặp xui xẻo thì phường Tấn Xương lại đón làn sóng tới cư ngụ lớn nhất, mỗi người đi qua cổng phường đều thành kính quỳ bái con phượng hoàng khổng lồ.

Phí vào cửa phường Tấn Xương tăng vọt.

Người ở trong Lậu Thất đã quá sức chứa, lữ xá chuẩn bị cho khách thương không một chỗ trống, ngay cả tĩnh thất chuẩn bị cho nữ hương khách tới chùa Đại Từ Ân cũng bị thuê hết. Càng có đông người ý đồ vào chùa Đại Từ Ân ở.

Những người này tới phường Tấn Xương cả ngày ru rú trong phòng đóng chặt cửa, chỉ sai nha hoàn phó dịch ra ngoài mua sắm.

Vân Sơ cho rằng khả năng là Vũ Mị đang lập uy, trải đường cho việc nàng lên ngôi hoàng hậu, sau khi nắm hoàng cung trong tay, cái bóng xinh đẹp của nàng bắt đầu phủ xuống Trường An.

Thời điểm này Vân Sơ còn nhận ra một điều, tập đoàn võ tướng không đoàn kết chút nào.

Lúc cùng nhau uống rượu ăn thịt ai cũng tỏ ra hào khí n gút trời, vào lúc này đều không thấy chút nghĩa khí hay hào khí nào nữa, người tới phường Tấn Xương ở, đại đa số là con cháu quan trọng nhà võ tướng.

Vì chuyện này Vân Sơ đành phải an bài lượng lớn người bất lương bảo vệ cho những vị khách trả tiền này.

Lý Thận cũng muốn vào phường Tấn Xương ở, bị Vân Sơ từ chối thẳng thừng, hắn chẳng giận chỉ nhún vai một cái rồi bỏ qua, xem ra hắn cũng biết mình không ở trong danh sách con mồi. Chẳng qua là vị vương gia buồn chán này muốn tới góp vui, tìm chút kích thích trong cuộc đời vô nghĩa của hắn.

Lý Thận cực kỳ thích nha đầu béo do Vũ Mị Nương sinh ra, chỉ cần tới phường Tấn Xương là nhất định bế một lúc, đoán chừng với chính con đẻ của hắn, hắn cũng chưa từng yêu thương như thế.

"Đứa bé này nhìn một cái là biết là có phúc." Lý Thận cẩn thận khẽ chạm vào mi mắt đứa bé:

Vân Sơ hơi bực mình:" Lần sau vương gia nói câu này trước mặt bệ hạ ấy."

Lý Thận vươn dài cổ nhìn quanh xem có bao người chứng kiến mình bế nha đầu béo, hỏi nhỏ Vân Sơ:" Chuyện này sẽ tới tai Vũ Mị chứ?"

Vân Sơ thở dài bế đứa bé vào lòng, đưa ngón tay ra cho nó nắm, tiểu nha đầu liền cúi xuống, cắn cả tay y, nó cắn rất đau, Vân Sơ lại chẳng thấy đau, thở dài:" Sống chẳng dễ dàng gì, giúp được sẽ giúp."

Lý Thận cảm kích bóp vai Vân Sơ, hắn thích Vân Sơ ở điểm này.

Rồi lấy trong lòng ra một cái vòng ngọc, đeo lên cổ đứa bé, nhẹ nhàng nói:" Ta nghe nói, nữ hài tử đeo thứ này sẽ có làn da trắng sáng như ngọc."

Vân Sơ không tán đồng:" Có nữ tử nào trắng bằng Vân Na không, đứa bé đó chỉ sợ mình quá trắng, suốt ngày chạy chơi dưới ánh mặt trời, còn thoải mái hơn khuê nữ bất kỳ nhà nào."

Lý Thận chỉ cười không đáp, đứng thấy Lý Thận khi ở riêng với Vân Sơ chẳng có chút dáng vẻ thân vương nào, nhưng rời khỏi Vân gia, tất cả con cháu huân quý trên đường gặp hắn đều phải đứng sang bên đường thi lễ.

Bình Luận (0)
Comment