Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 364 - Q2 - Chương 145: Một Buổi Đi Dạo.

Q2 - Chương 145: Một buổi đi dạo. Q2 - Chương 145: Một buổi đi dạo.

Vân Sơ vừa mới về tới đại môn phường Tấn Xương thì nhìn thấy Vân Na đang nổi giận đánh gấu mèo, người đứng xem rất đông.

Hỏi người xem náo nhiệt mới biết, gấu mèo không hiểu vì sao lén chui vào nhà tắm nữ ... Nữ nhân phường Tấn Xương không sợ gấu mèo, dù mình trần cũng không sợ, còn có một số thích tắm luôn cho gấu mèo.

Gần đây người ngoài tới phường Tấn Xương ở rất nhiều, nữ tử có địa vị tất nhiên là mang theo thùng tắm trốn trong phòng riêng tắm rửa, còn đám nha hoàn bà tử thì cùng người phường Tấn Xương tắm ở nhà tắm lớn.

Vốn đám nữ nhân đại hộ không quen trần truồng tắm cùng đám người lạ, bây giờ lại đột nhiên có con gấu chui vào ...

"Ba người sợ tới ngất xỉu, hai người đái ỉa tại chỗ, còn có hai người thông minh không ngờ trần truồng mở cửa sổ định chạy, thế là khiến nửa con đường tới xem náo nhiệt." Vân Na thở phì phì, giờ nó cũng hiểu nữ nhân mình trần chạy ra đường là không chấp nhận được rồi:

Vân Sơ chẳng quan tâm: "Khi đó muội có ở nhà tắm không?"

"Không, gần đây đông quá, muội không thích tới, toàn thấy mông với mông, không cách nào tắm thoải mái."

"Không phải chuyên môn xây cho muội một cái ao nhỏ rồi à, sao lại tới nhà tắm lớn tắm?"

"Ở đó có ao lớn để bơi."

Muội tử không bị người ta nhìn là được, kẻ khác mặc xác. Vân Sơ không định bồi dưỡng Vân Na thành quý nhân cao hơn người một bậc, cũng không cố ý muốn nó phải hòa đồng với người khác, chỉ cần nó vui vẻ là tốt rồi.

Gấu mèo bị Vân Na đánh một trận chỉ ôm đầu chịu, không ngờ bị đám nữ nhân vừa rồi sợ đái cả ra chỉ trách, sau khi biết loại gấu này không hại người liền nói Vân Na không nên chấp một con súc sinh.

Lại còn tìm món ngon an ủi con gấu khoang.

Vân Na bĩu môi chẳng thèm để ý tới đám đó, nó có một mặt cô ngạo giống Vân Sơ, chỉ cần việc mình làm mình thấy đúng là được. Hai huynh muội đã lâu lắm rồi không đi dạo cùng nhau, hôm nay gặp dịp cũng chẳng vội về nhà, đi quanh phường một vòng.

Tuy hai huynh muội không phải lúc nào cũng hòa thuận, nhưng chắc chắn khi ở bên ca ca là Vân Na vui nhất. Nhìn muội muội nhún nhảy đi trước, tay kéo tay mình, nụ cười vẫn tươi tắn như thế, nhưng cái gò má bầu bĩnh không thấy nữa rồi, rõ ràng đang phát triển theo chiều hướng thiếu nữ, ngày tháng thế này của hai huynh muội sẽ ngày một ít.

Khi đi qua sân mã cầu thấy một đám nhãi con cưỡi những con ngựa to bằng lừa chơi đùa, chẳng thấy được cái mông vừa mắt nào, Vân Sơ có chút thất vọng.

Hiện nay tới sân mã cầu phường Tấn Xương tìm mông đẹp đã thành thú vui tao nhã truyền khắp Trường An của đám rỗi việc.

Vì điều này một số kỹ tử biết chơi mã cầu ở phường Bình Khang thi thoảng tới đây chơi khoe mông của mình cho người ta xem. Thế là lại có thêm không ít họa sự hiếu sự chuyên môn tới phường Tấn Xương tìm linh cảm.

Sau khi có được linh cảm liền vẽ thành tranh, rồi điêu khắc, cuối cùng tìm xưởng in của Đồng Bản.

Đồng Bản đã in ra rất nhiều bức tranh nữ sĩ chơi mã cầu có cái mông rất khoa trương.

Loại tranh này đều in màu, một bức tranh màu cần năm sáu bản khắc mới chế tác thành công, giá cả đắt đỏ chưa nói, công đoạn còn phức tạp.

Khi in ấn thứ này không tiện in cả kinh Phật, cho nên Đồng Bản quyết đoán dừng in ấn kinh Phật, chuyên môn mở một xưởng in nho nhỏ, để in ấn loại tranh sách này.

Nghe nói thu nhập không nhỏ.

Người bán kẹo hồ lô váng bó có lớn đi qua bên cạnh Vân Sơ, Vân Sơ thuận tay lấy ba cái kẹo hồ lô, cho Vân Na một cái, mình một cái, con ngựa một cái.

Không trả tiền, Vân Sơ thề rồi, cả đời này y ăn kẹo hồ lô sẽ không trả tiền cho bất kỳ ai, vì sáng kiến này là của y, bị Vân Na trộm mất tuồn ra ngoài.

Đồ tể Mao Đại Tráng đẩy cái xe một bánh, trên xe hai nửa một con lợn, người cao lớn mà lại rụt rè đi ngang qua huyện thừa.

Con lợn này nhìn một cái biết ngay là lợn ngon, chỉ riêng phần thịt mỡ ở sau chân thôi mà cũng rung rung rồi, lợn ngon thế này không đưa tới nhà ăn lớn mà tự đem bán, lương tâm tên khốn này không ra gì.

Mao Đại Tráng thấy huyện thừa đứng bên xe không đi, còn hung dữ nhìn hắn không nói không rằng, mặt hắn tức thì như quả mướp đắng, cắt miếng thịt mỡ màng nhất, lấy thừng cỏ buộc lại, cẩn thận treo vào đầu ngón tay thò ra của Vân Na tiểu nương tử.

Lúc này nhìn sắc mặt huyện thừa mới khá hơn.

Hắn yên tâm rồi, cao giọng hô:" Bán thịt lợn, bán thịt lợn đây, lợn béo thượng hạng đây ..."

Cửa nhà liên tục mở ra, một đám phụ nhân ríu ra ríu rít tụ tập quanh Mao Đại Tráng bán thịt. Có vẻ tên khốn này kiếm lớn rồi.

Tiếp tục đi về phía trước là hiệu bột ngó sen do lão bà Nhị Ngưu cùng lão nương mở, thứ này bốn tiền một bát. Bên trên loáng thoáng điểm xuyết ít quả khô, vậy mà dám bán bốn tiền, đúng là thứ bất lương.

Vi thị thấy huyện thừa tới, vội vàng làm hai bát bột ngó sen, ân cần bê lên, còn chớp chớp mắt, đợi huynh muội huyện thừa tới ăn.

Lão nương của Nhị Ngưu hung ác lườm nhi tức phụ lẳng lơ của mình, thấy hôm nay về nhà nhất định giáo huấn một trận nên hồn, lâu như vậy rồi chưa đổi cái thói ở giáo phường.

Vân Sơ và Vân Na tất nhiên không ăn bột ngó sen Vi thị đưa tới, bọn họ mà ăn, lão nương của Nhị Ngưu dám chặn đầu ngựa đòi tiền.

Với lại một bát bột ngó sen bốn tiền chẳng đủ no, đường cũng không chịu cho, ai mà ăn thì là kẻ ngốc.

Tên khốn Nhị Ngưu kiếm được đồng tiền đầu tiên trong đời là từ trên người Vân Sơ, nên không cần nể mặt cái nhà này.

Một đám trẻ con đang chơi guồng nước ở tiểu cảnh bên kênh, tay đứa nào đứa này bị nước lạnh làm đỏ rực cả lên rồi cũng vẫn muốn xoay guồng nước, để nó xoay tròn như ổ đĩa xe đạp.

Thấy Vân Sơ mặt hầm hầm đi tới phía đó, Vân Na liền báo động cho đám tiểu đệ, thế là cả đám hét lên chạy biến mất dạng, Vân Sơ quyết định bảo các tiên sinh phải tăng thêm bài tập cho bọn chúng, nhiều thời gian đi chơi thế này là học chưa đủ rồi.

Tuy đi tới đâu quát tháo dọa nạt, cướp bóc tới đó, kỳ thực suốt dọc đường đi Vân Sơ rất vui, diện mạo của phường dân phường Tấn Xương đã có thay đổi lớn.

Người ta mà nghèo thì xương sống khó mà thẳng lên được. Đương nhiên loại nghèo mà ngông nghênh không phải không có, song nói thế nào thì nghèo cũng chẳng phải là chuyện tốt.

Mức độ giàu có của người dân phường Tấn Xương có thể thấy từ số lượng lương thực dự trữ trong phường. Trong kho lương của phường còn gần 6000 đảm cao lương, hai năm qua số người ăn thứ này ít đi rồi, tệ lắm cũng ăn kê chứ không ăn thứ cao lương nuốt rát họng nữa.

Người ta thà tới trạm lương thực được chỉnh đốn của Đinh Đại Hữu mua về ăn chứ không chịu vay lương thực trong kho phường ăn.

Bây giờ rất nhiều người vay lương thực trong kho phường là biểu hiện sống thua kém người ta.

Ôn Nhu đang ngồi ở trung đình của Vân gia uống quán quán trà, vừa xem số văn thư mà ăn đọc mãi không hết, Vân Sơ bảo Vân Na mang thịt mỡ vào bếp, đợi tối nay sẽ làm món tóp mỡ mà nó rất thích. Vân Na đi rồi Vân Sơ mới tới chỗ Ôn Nhu, tên này bận thế còn tới đây, dứt khoát có chuyện lớn rồi.

Bình Luận (0)
Comment