Thấy khi Ôn Nhu cười răng không bị trà làm ố, Vân Sơ vui lắm, nếu không một mỹ nam tử thế này mà cười một phát thấy hàm răng vàng khè thì hỏng hết phong cảnh.
Mời Ôn Nhu vào thư phòng trò chuyện, Ôn Nhu nhìn quanh hỏi:" Thư phòng của ngươi sao không có lấy một cái bồn lửa nào vậy?
Vân Sơ chỉ số sách xếp chật cả giá sách:" Đó là sách Ngu thị tích góp cả trăm năm đấy, không dám để hỏng quyển nào. Với lại tới thư phòng là để đọc sách, cần đầu óc tỉnh táo, nếu đặt chậu lửa, ấm áp dễ chịu không tốt cho việc đọc sách."
Ôn Nhu rất tán đồng.
"Gần đây ta nghe được không ít tin đồn, ngươi muốn nghe không?"
Vân Sơ giục:" Mau mau nói đi, đang buồn chán đây này, dựa vào tin đồn của ngươi sống qua ngày đấy."
Ôn Nhu kiêu ngạo giơ một ngón tay lên:" Vương hoàng hậu hoăng rồi, nhưng người ngoài đều nói Vương hoàng hậu đang bị giam lỏng."
Nói xong thấy Vân Sơ chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì thì cau mày:" Trong nhà Lý Khách Sư nuôi 3200 bộ khúc võ trang, bệ hạ muốn ông ta giải tán bộ khúc, chuyển phong Lĩnh Nam, ông ta không chịu, hiện đang cố chống đỡ, hi vọng được tộc nhân khác của Lý thị ủng hộ."
Vân Sơ vỡ lẽ:" Bảo sao ông ta bị cô lập, đường đường nhà quận công bị đốt ba lần, người nhà liên tục gặp phải độc thủ, đại lý tự chẳng tra ra gì."
"Bành Thọ đâu quản chuyện này, ông ta còn bận thẩm tra người Lý gia ấy chứ. Lý Khách Sư bị biếm đi Lĩnh Nam là sớm muộn thôi."
"Chuyện đã tới mức này mà không giết người à?"
"Bệ hạ không thích giết người." Ôn Nhu thở dài:" Nghe nói bí thư thừa Thượng Quan Nghi chuẩn bị ngày mai hỏi hoàng đế trên đại triều hội, nếu tội chứng của Lý Khách Sư đã xác thực thì giết đi, nếu tội chứng không đủ thì bỏ qua. Không thể dày vò Lý Khách Sư từng chút từng chút như thế, đó không phải đạo quân vương."
Vân Sơ khó hiểu:" Ông ta tiết lộ trước cả nội dung tấu chương à?"
"Hà hà, cái này ngươi không hiểu rồi, ông ta đang thăm dò phản ứng của hoàng đế đấy, nếu bệ hạ nổi giận, ông ta sẽ nói là tin đồn thôi. Nếu bệ hạ không có phản ứng gì, ông ta sẽ dâng tấu bẩm rõ. Làm gì có ai vì chuyện của người khác mà cược cả nhà vào."
"Thế này thì thông minh quá rồi đấy."
Ôn Nhu cũng tán đồng đánh giá của Vân Sơ:" Gia tổ nói, Thượng Quan Nghi sớm muộn gì cũng chết vì loại tâm cơ này, ta cũng nghi vậy."
"Hôm nay ta tới đây cho ngươi biết, mai ta sẽ đàn hặc Chử Toại Lương."
Vân Sơ cả kinh, biết đây mới là nguyên nhân chính tên này tới đây:" Ngươi lại nghe thấy tin đồn gì rồi?"
Ôn Nhu nói nhỏ:" Lý Nghĩa Phù, Hứa Kính Tông chuẩn bị đàn hặc Chử Toại Lương, vị ân sư kia của chúng ta tuy chẳng ra làm sao, nhưng luận tới nhãn quang, đến gia tổ ta cũng nói là hạng nhất."
Vân Sơ hít sâu một hơi, loại quan nhỏ như bọn họ, chỉ có phận đứng ngoài vẫy cờ reo hò thôi, thích bàn luận triều chính chỉ là nói mồm với nhau cho thỏa, làm gì đủ tầng cấp, đột nhiên nghĩ ra một chuyện:" Ngươi không phải là đá dò đường do nhà ngươi ném ra chứ?"
Ôn Nhu lấy trong lòng ra một bản tấu chương:" Ta đã viết xong rồi mai sẽ ..."
Chát!
Vân Sơ chẳng nói chẳng rằng vung tay chặt luôn vào cổ hắn.
"Ngươ ..." Ôn Nhu mở to mắt nhìn Vân Sơ như không thể tin nổi, hắn cố gắng kháng cự, nhưng hắn tất bại, đầu ngoẹo sang bên, bất tỉnh.
Ôn Nhu từ từ mở mắt, bốn xung quanh tối om om, mặc dù không nhìn thấy gì cả, nhưng ngửi mùi ẩm mốc ngọt ngạt, hắn đoán ra, mình hiện đang ở trong lao ngục.
Hắn còn nhớ rất rõ lúc Vân Sơ vung tay chặt cổ mình, rất nhanh, rất dứt khoát. Lửa giận bốc lên, tên man rợ khốn kiếp có gì không thể dụng miệng … Đang định đứng dậy chửi Vân Sơ thì cơn váng vất dâng lên làm hắn ngồi xuống, mặt mày nhăn nhó, hai tay bóp chặt lấy đầu mời từ từ ổn định lại.
Nhớ lại lời Địch Nhân Kiệt từng nói, Ôn Nhu thở dài, mình đúng là thành người đầu tiên trong ba người vào lao ngục rồi. Hắn tất nhiên không cho rằng Vân Sơ đi tố cái rồi tống giam mình … Tên khốn đó, ỷ vào sức man di của y, bắt nạt người ta … Ôn Nhu đầu đỡ choáng thì cũng dần bình tĩnh, không hề hoảng loạn vì bản thân đột nhiên xuất hiện ở hoàn cảnh này.
Sờ sờ ngực, tấu chương đã không còn, uổng phí cả một đêm vất vả của a gia.
Cho dù là dưới lòng đất đen kịt, Ôn Nhu dựa vào thói quen sinh hoạt của mình, khẳng định là tảng sáng, vì hắn mót tiểu.
"Lao đầu, cho ngọn đèn." Ôn Nhu cách chấn song gọi ra ngoài:
Chốc lát sau một ngọn đèn chẳng lớn hơn hạt đỗ xuất hiện trước mặt hắn, mà sau ngọn đèn là khuông mặt bị ánh đèn dầu chiếu trở nên kinh khủng.
"Cẩn thận, bấc đèn đắt lắm."
Ôn Nhu nhận lấy ngọn đèn, đặt vào cái hõm ở vách tường, thế là nhà lao dài không quá tám thước, rộng không quá bốn thước được ngọn đèn chiếu cho có chút dáng vẻ nhân gian rồi.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Ôn Nhu quay đầu lại nhìn lao đầu đang nhìn hắn không chớp:
Lao đầu Nhạn Cửu cười:" Tiểu nhân hơi tò mò, thùng nước tiểu ở góc tường, lâu lắm rồi không ai dùng, cẩn thận, đừng kinh động tới rết ở đó."
Ôn Nhu rất lễ độ tạ ơn, rồi đứng im ở đó.
Nhạn Cửu có chút sốt ruột, chỉ thùng gỗ:" Mau đi tiểu đi, ngài mót lắm mà."
"Phiền ngươi quay đầu đi, hoặc đi xa một chút."
"Huyện thừa nói rồi, muốn tiểu nhân bám sát ngài, tránh ngài đột nhiên tự sát."
Ôn Nhu lắc đầu:" Ta sẽ không tự sát, càng không làm việc thiếu lý trí, bây giờ ta chỉ muốn tiểu tiện."
"Cùng là nam cả, có gì mà ngài." Nhạn Cửu làu bàu quay người đi:
Ôn Nhu thống khoái xả một phen:" Khi nào ta có thể ra?"
"Huyện thừa nói sẽ đích thân tới đón ngài."
"Thế tức là còn hai canh giờ nữa, chẳng lẽ ta phải lãng phí chừng đó thời gian?"
Nhạn Cửu đưa qua chấn song một cái bọc, Ôn Nhu mở ra xem, phát hiện là văn thư mình đang nghiên cứu, ừm một tiếng hài lòng, tên khốn đó còn chưa quá tệ:" Thêm cho ta hai cái đèn, tối quá không tốt cho mắt."
Nhạn Cửu cười hì hì:" Một ngọn đèn 50 đồng, bấc đèn 20 đồng, không mặc cả."
Ôn Nhu sờ ống tay áo, phát hiện túi tiền không thấy đâu nữa, mắt Nhạn Cửu:" Ngươi dám trộm tiền của ta."
Nhạn Cửu thản nhiên thừa nhận:" Tất nhiên rồi, phàm là người vào đây đều phải soát người."
Ôn Nhu chẳng so đo với hắn, xua tay:" Ghi sổ trước đi, đợi huyện thừa của các ngươi tới trả."
Cái tên Vân Sơ có thể dùng thay tiền, Ôn Nhu sớm lĩnh giáo rồi, thế là hắn được hai cái bấc đèn mới, phòng giam tức thì sáng lên.
Ôn Nhu ngồi khoanh chân trên cái chiếu rách, lòng thầm tính, lúc này Vân Sơ hẳn là chuẩn bị vào hoàng cung lên triều.
(*) Thượng Quan Nghi là ông nội Thượng Quan Uyển Nhi đó, tiếc thế, truyện này vậy hẳn là không được thấy Thượng Quan Uyển Nhi rồi.