Vân Sơ đương nhiên lên triều, triều đường hôm nay sẽ vô cùng, vô cùng náo nhiệt, làm sao bỏ qua được? Đôi khi Vân Sơ bản thân rất mâu thuẫn, y làm mọi việc để giữ gìn cuộc sống bình an, nhưng cuộc sống an nhàn quá độ lắm lúc làm y phát cuồng.
Hôm nay trên triều có chuyện vui thế này, quan viên không cần lên triều như y cũng tích cực, điều duy nhất đáng tiếc là Ôn Nhu không tới, nếu không hai người ở ngoài điện uống gió bắc, hóng hớt tán gẫu chẳng phải chuyện hay sao.
Khi đăng ký tên ở chỗ ngự sử, Vân Sơ viết tên Ôn Nhu, thấy vị ngự sử đó định nổi giận, y nói nhỏ:" Hắn bị người ta đẩy vào hố xí, không mặt mũi nhìn ai, đang tắm rửa. Ta tới thay."
Ngự sử cũng biết Ôn Nhu nói nhỏ:" Ai làm thế?"
Vân Sơ chắp tay:" Tại hạ chứ còn ai, ai bảo hắn tranh nhà xí với ta."
Ngự sử trừng mắt với Vân Sơ, tay run run chỉ mặt y, cuối cùng phất ống tay áo:" Nhãi con không đáng cùng bàn mưu."
Vân Sơ lấy ra một bản tấu chương:" Vốn ta muốn dâng bản tấu này lên bệ hạ, nội dung là đàn hặc Ôn Nhu ở huyện Vạn Niên tham ô phạm pháp, gian dâm cướp bóc, không từ việc gì. May là hắn không tới, nếu hắn tới, ta kéo hắn tới trước mặt bệ hạ nói cho rõ ràng."
Ngự sử nổi giận:" Ngươi và Ôn Nhu xưa nay giao hảo, sao lại bịa đặt đàn hặc hắn?"
"Ai bảo hắn tranh nhà xí với ta, ngươi bảo ta bịa đặt, có tin ta hạ lệnh một cái, nhân chứng vật chứng đầy đủ, thành vụ án không thể chối cái không?"
Vân Sơ tuy là huyện thừa, nhưng lại đảm đương chức trách của huyện lệnh, quan chức không cao, ở trong quần thể quan viên lại là người nắm thực quyền thực, nhân khẩu trong tay hơn 50 vạn, so với một châu bên ngoài còn nhiều hơn.
Nếu Vân Sơ thực sự bất chấp tất cả hãm hại một ai đó, dù là ngự sử ở vị trí cao hơn, cũng khó thoát được tam ti hội thẩm.
Cho dù qua được tam ti hội thẩm, năm sau trong đánh giá của thanh lại ti thế nào cũng ở cấp kém nhất, vận mệnh giáng chức, bãi quan ngay trước mắt.
Vân Sơ nói xong chắp tay sau thong dong đi vào Thái Cực cung, còn sớm lắm, người chưa đến hết, thế là y thoải mái kiếm một vị trí đẹp trên bậc thềm ngoài điện để có thể nghe được đàm thoại bên trong, lại không lo bị Lý Trị bên trong nhìn thấy.
Một quan viên trung niên áo đỏ đi qua bên cạnh Vân Sơ, lặng lẽ chắp tay thi lễ, Vân Sơ hơi khom người biểu thị không dám nhận lễ của trưởng bối.
Mắt tiễn một đám đại lão áo đỏ áo tía vào đại điện, Vân Sơ lấy trong ống tay áo ra một cái lò bằng đồng, lại lấy từ ống tay bên kia hai quả thông bằng nắm đấm, lấy ra tấm ván sắt, lấy ra một hũ gốm, hai ống trúc đựng nước, một gói bánh, một gói thị bò khô …
Đám quan viên đứng trước sau y cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn Vân Sơ lấy hết thứ này tới thứ khác ra, cuối cùng là cả bộ dụng cụ pha trà hoàn chỉnh đặt lên bậc thềm cao ngang hông. Người này thế mà lại muốn mở quán trà ở đây à? Y coi đây là chỗ nào?
Một viên quan có tuổi, râu tóc chỉnh chu, quan phục lý nếp thẳng thớm, nhìn biết ngay là người cực kỳ coi trọng quy củ, đi tới định mắng chửi, nhưng lập tức có đồng liêu giữ lại khuyên nhủ. Chuyện lần trước Lưu Nhân Quỹ đàn hặc Vân Sơ, y xách đao lên triều định nói chuyện phải trái bị đám cung vệ truyền đi. Đối với loại man di như vậy, chấp chỉ thiệt thân.
Đột nhiên bốn cánh cửa lớn màu đỏ của Thái Cực cung đóng lại, một số quan viên quen biết Vân Sơ liền tới gần, định xin một chén trà để uống. Ai quen Vân Sơ rồi đều biết tên này chơi được, đừng chọc vào y thì y là người rất hào sảng rộng rãi.
Bọn họ đều phải rời nhà khi trời chưa sáng, tới bây giờ mệt rồi, đại môn đã đóng vào, chứng tỏ chuyện trong đại điện không thích hợp để đám lâu la bọn họ nghe.
Không cho nghe vậy họ không nhiều chuyện nữa.
Vân Sơ hơi tiếc, song cũng chẳng quá hứng thú muốn biết trong đại điện xảy ra chuyện gì, chẳng qua là Chử Toại Lương gặp xui xẻo mà thôi.
Chuyện này thực ra là định sẵn rồi, từ khi Lý Trị không cho ông ta cáo lão hồi hương là y đoán chắc có ngày này, chẳng qua muốn dẹp yên bốn phương trước mới kéo dài tới hôm nay.
Sáng sớm thấy Chử Toại Lương mặt mày bi phẫn đi qua bên cạnh minh, lát nữa chắc là ông ta còn mang bộ mặt bi phẫn hơn đi qua đây.
Ôn Nhu muốn tham gia đàn hặc Chử Toại Lương, đây đúng là cơ hội tốt, nhưng phàm người làm thế sẽ bị sử sách ghi chép thối không ngửi nổi.
Tất cả sẽ bị đóng dấu nịnh thần.
Cho dù đàn hặc Chử Toại Lương có lợi, nhưng lợi lớn nằm trong tay đám Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phù, còn Ôn Nhu kiếm chút canh thừa không có ý nghĩa gì.
Nhưng chuyện này lại hữu dụng với Ôn gia, họ mượn cơ hội này để biểu lộ với hoàng đế, Ôn gia họ hướng về hoàng đế.
Chỉ có Ôn Nhu từ nay mang danh nịnh thần là xong đời, sẽ bị rất nhiều người khinh bỉ, đứa con do lão bà hắn sinh ra cũng sẽ bị gọi là con của nịnh thần.
Bởi vì Chử Toại Lương chưa từng làm việc gì có lỗi với vương triều Đại Đường này, thực tế mà nói, dù ông ta phản đối Lý Trị phế hậu cũng chẳng có gì là ai.
Khi quán quán trà Vân Sơ nấu đã nhạt tới chẳng còn tí mùi vị nào, thông trong lò cũng đã cháy hết, đám quan viên xung quanh gật gù tán thưởng phong cách uống trà độc đáo này thì một người mặc áo bào tím, đầu trần, mặt đầy máu tươi loạng choạng từ trong đại điện đi ra.
Mũ quan của ông ta mất rồi, hốt bản của ông ta cũng không còn nữa, trán toe toét máu.
"Trời hiểu ta ..." Chử Toại Lương đứng ở trên đỉnh bậc thềm hướng lên trời rống lên, tiếng rống chất chứa vô số phẫn nộ và không cam lòng:
"Trời hiểu ta ..." Chử Toại Lương cứ thế phẫn nộ rống không ngừng, rời Trường An tới Đàm Châu làm đô đốc.
Khi rất nhiều người thấy tiếc nuối cho vị cố mệnh đại thần ấy thì Vân Sơ đang lén đỏ hết tro trong lò vào bồn hoa chẳng có hoa gần đó, dọn dẹp cái “quán trà” nhỏ của mình, vui vẻ cáo biệt mọi người. Chỉ có y biết đây mới là khởi đầu cho vận mệnh bi thảm của Chử Toại Lương.
"Nói như thế là Chử Toại Lương xong rồi à?" Ôn Như ngồi bên cái nồi sắt, nhìn Vân Sơ cho mì vào nồi, bọn họ định ăn một bữa mì thịt cừu trong nhà lao đã rồi mới đi:
"Sau này sẽ càng xúi quẩy hơn thôi, bởi vì có nhiều người trừ bỏ bất bình cho ông ta, ngay cả Triệu công cũng xin bệ hạ nương tay. Chử Toại Lương vẫn bị hạ lệnh lập tức rời kinh lên đường nhậm chức."
"Thế nào? Lần này bị ta hại không thể tham gia đội quân đàn hặc Chử Toại Lương, có tiếc không?" Vân Sơ vừa làm vừa hỏi:
Ôn Nhu lúc này chỉ nhìn thịt cừu sôi trong nổi, liên tục lấy đũa gắp:" Ta có thể tưởng tượng ra ánh mắt quan viên khác nhìn đám Hứa Kính Tông thế nào, dù sao ta không chịu nổi."
"Í, sao nơi này có hẳn cái lò thế?"
Vân Sơ chỉ Nhạn Cửu co ro trong góc, tỉnh bơ nói:" Bọn họ dùng để nung bàn là sắt tra tấn người ta ấy mà, sức lửa được lắm."
Nhạn Cửu cười khùng khục:" Đôi khi trực tiếp nướng người ta luôn ạ."
Ôn Nhu suýt rơi bát.