Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 367 - Q2 - Chương 148: Nhớ Mãi Không Quên.

Q2 - Chương 148: Nhớ mãi không quên. Q2 - Chương 148: Nhớ mãi không quên.

Chử Toại Lương đi rồi, thành Trường An cũng chẳng có gì thay đổi, suốt từ sáng tới tối cổng thành vẫn chật ních người muốn vào thành.

Thuyền trên vận hà vẫn nối nhau kéo dài mấy chục dặm.

Trên trời không xuất hiện dị tượng gì, đường phố không thấy sĩ tử tuần hành phản đối, còn Phường Tấn Xương cũng không vì thiếu Chử Toại Lương mà vắng vẻ, khách khứa vẫn như mây.

Ảnh hưởng của một người đối với thời đại thực sự là quá nhỏ, gần như chẳng cần nhắc tới.

Sử sách cứ hay nói người kia là cột ngọc chống giữ trời xanh, thực ra chẳng tới mức đó.

Chỉ cần bách tính như kiến kia vẫn còn sẽ làm ra cái cột ngọc khác thôi, cho dù là nhất thời có có chút đi xuống cũng chẳng qua là bọt nước trong dòng sông dài lịch sử.

Vân Sơ đích thân chứng kiến thời khắc đó, cảm giác chẳng mạnh mẽ gì, hơi nhạt, nếu lôi ra chợ chém ngay còn có chút cảm xúc, không biết có phải mình máu lạnh quá không.

Khi mặt trời lên, thành Trường An thay đổi từ tối thành sáng, như tấm màn lớn được kéo từ bắc tới nam vậy.

Mỗi ngày là một ngày mới, mỗi ngày sẽ có câu chuyện mới.

Lý Khách Sư bắt đầu từ dịch quán, đi một bước dập đầu một lần, cho dù thể lực không đủ cũng không cho bất kỳ ai đỡ, ông ta quật cường nhất bộ nhất bái tới tận cung thành.

Hoàng đế nghe nói chuyện này đích thân ra tới cửa cung nghênh đón, quần thần dìu nhau vào Thái Cực cung.

Cảnh tượng cực kỳ thân thiết, làm người ta thổn thức không thôi.

Ngày hôm sau triều đình đưa ra ý chỉ, Lý Khách Sư chuyển phong tới Kiến Khang, ban mười dật vàng, 1000 thếp lụa, 1000 thếp vải trắm, hai nhi tử ấm quả nghị giáo úy.

"Con chó già này sẽ sống tới một trăm tuổi." Ôn Nhu như tên què tập tễnh đi trong sân, không chịu ngồi tử tế:

Lý Khách Sư đầu hàng rồi, ông ta đã từ bỏ thân phận hoàng tộc, quyết định này chẳng có gì lạ, thân phận đó với nhà họ mà nói là cái gân gà.

Bây giờ chủ động từ bỏ coi như cho Lý Trị cái cớ tốt xử lý những hoàng tộc Lý thị khác.

Nói ra thì Lý Trị thực sự là không hề thích giết người, ví như Chử Toại Lương, Lý Khách Sư, hắn luôn làm việc có tình có nghĩa làm người ta hâm mộ, làm đời sau truyền tụng.

"Ngươi không thể ngồi xuống được à? Đi chóng cả mặt." Vân Sơ đang ngồi gặm nguyên một cái chân cừu lớn, bất mãn nói:

Nhìn Vân Sơ ăn như chết đói chết khát, Ôn Nhu thở dài:" Lão bà ta làm món chân cừu có chút danh tiếng, chỉ là bình thường không chịu làm. Lần này vì ngươi mà làm một cái, từ chọn cừu tới chế biến, toàn bộ quá trình do nàng tự làm, tốn mất ba canh giờ mới làm ra cái chân cừu hoàng kim này ... Coi như ngươi là người có khẩu phúc."

Vân Sơ giơ cái chân cừu lên:" Vì thế để thể hiện tôn trọng với nàng, ta không chia cho ngươi miếng nào."

"Ta nói thế không phải muốn giành ăn với ngươi." Ôn Nhu tức tới bật cười:" Đó là thứ ngươi đáng được nhận, một câu đẩy ta vào hố xí, khiến ta ít nhất bớt được 20 gậy. A gia ta cũng có cớ thoái thác cho ta trước mặt tộc nhân, cảm tạ ngươi thế nào cũng không quá."

"Có điều có vài người oán giận ngươi đấy."

Vân Sơ dùng lưỡi liếm mỡ trên đầu ngón tay, không thể không nói, lão bà của Ôn Nhu làm chân cừu nướng đúng là ngon:" Người oán giận ta thì thiếu gì. Nhưng mà người ưu tú như ngươi, họ bằng vào cái gì đẩy ra làm đá dò đường?"

Ôn Nhu cắn răng nói:" Xưa nay ta luôn nghĩ nhà ta ở vị trí này, trên triều không bao giờ thiếu kẻ âm mưu hãm hại. Vì thế người trong nhà càng phải đoàn kết, huynh đệ tương tàn, nồi da nấu thịt không phải là chuyện hay, vì thế khi gặp chuyện luôn nhẫn nhịn, không ngờ người ta coi ta là heo đem đi hiến tế."

"Trận đòn này coi như làm ta tỉnh rồi."

Vân Sơ gật gù tỏ ý đã hiểu, không nhiều lời, người ngoài không ly gián người nhà, có điều ai nghĩ Ôn Nhu tính tình ôn nhu, lòng dạ rộng rãi thì lầm rồi.

Học với nhau mấy năm, Vân Sơ biết đây là tên chẳng những có thù ắt báo, bình thường không trêu chọc hắn, hắn còn lôi xuống công. Giờ bị người ta lôi xuống cống, làm sao hắn nuốt trôi.

Vậy mà đám huynh đệ trong Ôn gia lại không nhìn ra điều này, chứng tỏ thế hệ này của Ôn gia vứt rồi, làm sao là đối thủ của hắn. Chắc vì miếng thịt ngon, lương tâm Vân Sơ được đánh thức, nói thêm một câu:" Đừng thái quá."

Ôn Nhu hai tay chống lên bàn của Vân Sơ, cười như cú mèo:" Đã chơi thì phải chơi cho thật dữ, để sau này bọn họ nhìn thấy ta phải tránh đường mới được."

Điệu cười méo mó của hắn rất ảnh hưởng khẩu vị, Vân Sơ chuyển đề tài:" Nhà Lý Khách Sư còn sót lại ít bồ câu đưa thư, ta muốn chúng, ngươi có cách gì không?"

"Nhà ngươi cũng có một đàn bồ câu mà."

"Vịt đó, một phần nấu canh tẩm bổ cho Tu Dung, phần khác bị Vân Na với Con khỉ già trốn ở hậu viện bọc bùn nướng ăn mất rồi."

"Mùi vị thế nào?"

"Con khỉ già ăn xong nói thứ đó không phải vịt mà là ban cưu."

Ôn Nhu cười phá lên, chỉ là vì cười quá to mà đụng tới vết thương ở mông, khiến hắn úi á liên hồi.

Cười xong hắn quả nhiên có kế hay:" Giờ ngươi chỉ cần nhảy vào giành lấy vụ án đốt nhà của Lý Khách Sư từ Đại lý tư, chẳng phải đám bồ câu kia sẽ là của ngươi à?"

"Thế thì vô sỉ quá."

"Làm việc sao lại có thể nói là vô sỉ, Đại lý tự hiển nhiên là không tra ra hung thủ, nhưng ai cũng biết nhà ông ấy bị cháy rồi, sao có thể không có câu trả lời? Huyện Vạn Niên vươn mình ra nhận lấy, tra hai năm rõ mười, trả lại công bằng cho người ta, cho bách tính một câu trả lời vừa ý."

Vân Sơ thấy quá có lý, một khi y tiếp nhận vụ án, đàn bồ câu sẽ coi như vật chứng, Lý Khách Sư không thể đưa đi.

Thế là buổi chiều Vân Sơ dẫn Trương Giáp tới Đại lý tự, gặp thẳng thiếu khanh Bành Thọ.

Một thiếu khanh ngũ phẩm đối trận với một huyện thừa lục phẩm.

Dù Bành Thọ lý lẽ không có sơ hở nào, nhưng có thể thấy ông ta chẳng còn thiết tha vụ an này nữa, Vân Sơ lại rất quyết tâm, lời lẽ hùng hổ, đanh thép, vì thế vụ án vẫn trả về cho huyện Vạn Niên.

Vì Đại lý tự muốn phá án ở Trường An thì cơ bản không thể thiếu hỗ trợ của huyện Vạn Niên, thậm chí có thể nói, nếu hai huyện Trường An, Vạn Niên không muốn giúp bọn họ, bọn họ muốn phá án trong thành Trường An có chết mệt cũng chẳng tra ra cái gì.

Bây giờ vai trò của Lý Khách Sư không quan trọng nữa, ông ta bị người người xa lánh rồi, lại sắp đi xa, ai rảnh mà quan tâm tới vụ án nhà ông ta nữa. Thế là Bành Thọ ném luôn cho Vân Sơ, rảnh nợ, đợi y gặp xui xẻo, y không tra ra gì thì không sao, chứ mà tra tới cùng … hừ.

Bình Luận (0)
Comment