Lấy được công văn rồi, Vân Sơ về huyện nha triệu tập người, không chút chậm trễ Trương Giáp dẫn trăm người tới điều tra gia quyến của Lý Khách Sư, lần này tới lão bà của ông ta cũng không bỏ qua.
Ai có thể ngờ một vị quận công cao ngạo ngày nào lại bị một huyện úy tòng bát phẩm gây khó dễ. Vân Sơ cũng cảm khái, lão già này cách đây chưa lâu còn trắng trợn đòi chia một phần chuyện làm chăn bông của nhà y. Tất nhiên cảm khái chẳng ảnh hưởng tới việc y làm theo phép công.
Đối diện với thái độ dồn ép của Trương Giáp, Lý Khách Sư dồn sức vào tay xé nát cả cái bàn thấp.
Thế nhưng chẳng ích gì, bộ khúc của ông ta đã chuyển giao cho hoàng đế, đất phong của ông ta cũng chuyển giao cho hoàng đế, tòa phủ như quân trại của ông ta ở Đan Dương rất có khả năng bị hoàng đế mang đi nuôi lợn.
Tình nghĩa ngày trước bị ông ta bán sạch rồi, làm gì còn ai giúp ông ta nữa, dù là bào trạch trong quân ngày trước cũng tránh xa ông ta. Ai có mắt mà không nhìn ra, Lý Khách Sư giờ là thứ tai họa.
Chẳng ai muốn kết bạn với một kẻ đã vứt đi hết mọi giới hạn.
Giờ ông ta ngoại trừ cái danh hão Kiến Khang quận công thì chẳng còn gì hết.
"Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh ..."
Đó là tiếng kêu bi thương cuối cùng Lý Khách Sư phát ra trước khi rời Trường An, nếu ông ta dám nói ra câu trước --- Rồng mắc bãi cạn tôm giỡn mặt. Trương Giáp sẽ bắt cả nhà ông ta, tố cáo tội danh đại bất kính hoặc mưu phản.
Ba vụ hỏa hoạn của nhà Lý Khách Sư cũng được phá luôn, đó là một tiểu thiếp của ông ta vụng trộm với một mã phu, bị ông ta phát hiện. Khi ông ta chuẩn bị giết tên mã phu đó thì tiểu thiếp lén báo cho tình lang mã phu, vì thế mã phu chạy mất.
Tiểu thiếp trọng tình trọng nghĩa bị Lý Khách Sư bóp chết.
Không ngờ mã phu cũng là người trọng tình trọng nghĩa, phát hiện tình nhân chết liền một lòng báo thù ... Thế là nhà Lý Khách Sư ba lần bị hỏa hoạn, người nhà gặp phải độc thủ. Cuối cùng mã phu kia muốn đồng quy vu tận với Lý Khách Sư, nhưng không đấu lại, bị ông ta băm thây vạn mảnh, để lại cho thành Trường An một câu chuyện ái tình buồn vui lẫn lộn.
Có điều Lý Khách Sư đúng là sống tới một trăm tuổi, vì ông ta giỏi nhẫn nhịn, không biết mấy trăm năm sau cái nhánh Lý thị này còn phục hưng được không?
Dù sao còn sống là còn cơ hội mà.
"Cu cu cu, cu cu cu ..."
Nhìn hơn trăm con bồ câu thực sự chứ không phải thứ vịt trời hay là ban cưu được nhốt trong lồng, tâm tình Vân Sơ rất tốt.
"Giờ chưa thể cho muội ăn được."
Vân Na thấy món ngon là chảy nước dãi, Vân Sơ lấy khăn tay ra lau cho muội tử, cái này y còn định làm nhiều việc lắm.
Vân Sơ trông coi mấy con chim rất cẩn thận, Vân Na sẽ không vì một câu nói của y mà bỏ qua món ngon, nó bị đánh đòn nhiều lần liên quan tới chuyện này rồi.
Ai ngờ sau đó liên tục mấy ngày không thấy nó đâu, nha đầu đó nhốt mình trong phòng, còn tránh mặt y, chẳng lẽ trò mới, giả vờ dỗi để mình an ủi chứ gì.
"Vân Na lớn rồi."
Ngu Tu Dung tay cầm một cái yếm đỏ đang thêu hoa lên đó, đóa hoa màu vàng, có vẻ ngụ ý là hoàng hoa khuê nữ.
Vân Sơ ngờ người mất một lúc rồi hiểu ra, trong lòng nhất thời cảm xúc ngổn ngang.
Từ hôm kia Vân Na đã trốn đi, không muốn gặp ai.
Hiện giờ Ngu Tu Dung lại nói như thế, Vân Sơ lập tức hiểu ra, muội từ mình đã thành đại cô nương rồi.
Vân Na luôn là đứa bé khỏe mạnh, dinh dưỡng chưa bao giờ thiếu, trừ thời gian bú mẹ hơi ngắn ra thì lịch trình dinh dưỡng rất ổn định, phát triển sớm một chút cũng là bình thường.
Có điều trong mắt Vân Sơ, nó vẫn là đứa bé nhìn thức ăn y làm mà chảy nước dãi, nhất thời không biết phải nói gì: "Có phải hơi sớm không?"
"Không sớm, mười một tuổi rồi, thành đại cô nương rồi, nên nhốt lại nuôi.
"Nàng nhốt được à?"
"Không được cũng phải nhốt, phu quân cũng phải bắt đầu vì Vân Na tìm một nhà tốt, chuẩn bị đính hôn."
"Không được, phu quân của Vân Na điều kiện đầu tiên phải là muội ấy thích mới được."
"Nuôi thành khuê nữ già thì sao?"
"Nuôi tiếp chứ còn sao."
Vân Sơ trở mình ôm lấy thân thể lão bà, vì có thai, eo nàng thô hơn một chút, cũng càng thêm đẫy đà, tay cứ nhích dần lên trên, kiếm chút an ủi tâm linh.
Lại thêm vài ngày nữa, không khí mùa xuân đã hiện rõ lắm rồi, mây mùa xuân trên đồng hoang bay là là, tựa hồ có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Vân Sơ mặc một bộ trang phục toàn tua, toàn thân treo các loại túi, tay cầm cái gậy quấn đủ thứ lụa màu, vừa nhảy vừa đánh vào con trâu dùng rơm tết thành.
Phía trước xuân ngưu là các loại lư hương lớn nhỏ, bên trong cắm chi chít hương, làm Vân Sơ và xuân ngưu bị khói nhạt bao phủ. Còn có một nam tử gày gò hát lớn, Vân Sơ chẳng hiểu lấy dù một chữ.
Có điều hình như bách tính hiểu, mỗi khi nam tử gầy quắt đó giọng vút cao là bọn họ quỳ bái chỉnh tề.
Vũ đạo đả xuân ngưu là cố định, Vân Sơ phải học từ lễ bộ, sau khi qua được khảo hạch mới có tư cách đả xuân ngưu.
Thú vị lắm, bất tri bất giác vũ đạo của Vân Sơ trùng khớp với tiếng ca của nam tử kia.
Ở một bên khác tên nam tử đang đánh trống lại gật đầu lên xuống rất bừa bãi, tựa hồ đã vào cảnh giới nhập thần rồi.
Quá trình đả xuân ngưu rất phức tạp, Vân Sơ nhảy liền một hơi một tiếng đồng hồ, dù là thể lực của y rất tốt, nhảy xong cũng lấm tấm mồ hôi.
Nhảy xong cứ nghĩ bách tính đem xuân ngưu đi đốt hoặc đi chôn, không ngờ bọn họ kéo ùa tới, trong chớp mắt xé tan nát con trâu tết từ rơm.
Ai mà cướp được chút rơm thôi cũng hớn hở mang một phần "xác trâu" về ruộng nhà mình đốt, cuối cùng tung lên cao, để lửa đem tro trải đều ra ruộng.
Ở Quan Trung, nông gia không cần đợi chim đỗ quyên kêu cũng bắt đầu gieo mạ, vào tháng hai một cái, nhiệt độ Trường An tăng lên nhanh chóng, rất thích hợp cho cây cối sinh trưởng.
Được bác sĩ nông học chỉ dẫn, hạt giống bông ngâm nước được các hương nông trồng từng hạt một xuống đất, mong rằng chúng sẽ sinh trưởng khỏe mạnh trên mảnh đất Quan Trung này.
Tiếp theo đó các nông phu chẳng thể an nhàn, từ bây giờ bọn họ phải trông ruộng, đề phòng đám chim chóc nhiều tới phát ghét ở Quan Trung tới trộm hạt giống.