Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 369 - Q2 - Chương 150: Trường An Là Của Ta.

Q2 - Chương 150: Trường An là của ta. Q2 - Chương 150: Trường An là của ta.

Để tiết kiệm công sức Vân Sơ và Lưu Nhân Quý một đi xem bông trồng ở trong thành, một thì gác ở ngoài thành, bôn ba suốt cả ngày.

Đến khi một vạn mẫu bông đã trồng xong, hai người mới có cơ hội gặp nhau uống quán quán trà.

"Huyện tôn, tạm lấy trà thay rượu, uống cạn chén này, cảm ta chúng ta thời gian qua vất vả đi."

Lưu Nhân Quỹ nân chén trà lên mời Vân Sơ rồi uống cạn.

"Một vạn mẫu ruộng, mười vạn tấm áo ấm cho tướng sĩ, nếu như chuyện thành, coi như chúng ta đã cống hiến chút sức lực vì giang sơn Đại Đường rồi."

"Thực ra một khi hoa bông trồng thử ở Quan Trung thành công, có thể mở rộng ra, lấy loại cây kinh tế này đổi lương thực với sản vật đương địa, có thể giảm bớt áp lực của Trường An gây ra với châu huyện khác."

"Tuy nói là thế, nhưng một khi gặp thiên tai thì Trường An sẽ gặp họa đầu tiên, không biết huyện thừa thấy cảnh người chết đói khắp nơi chưa?" Dù bị Vân Sơ thuyết phục tham gia đại kế trồng bông, lo lắng của Lưu Nhân Quỹ vẫn còn đó:

Vân Sơ lắc đầu, thật thà thừa nhận:" Ta từ nhỏ lớn lên ở Tây Vực, nơi đó đất rộng người thưa, nếu bãi cỏ này không tốt thì đưa cừu trâu tới bãi cỏ tươi tốt hơn, thế nào cũng kiếm được chỗ chăn thả. Cho nên chưa từng thấy cảnh huyện tôn nói."

Lưu Nhân Quỹ chỉ cây du ngoài cửa sổ:" Năm đói kém, thứ này là món ngon, mọi người lột vỏ cây, cho vào cối xay ra bột, thế là sống được một thời gian."

"Năm đó Hà Bắc gặp nạn châu chấu, chúng bay phủ kín cả trời đất, lão phu vẫn nhớ như in sự tuyệt vọng khi đó, thậm chí có thể nói trong lòng đã chết. Không cần biết mọi người giết được bao nhiêu, vẫn có thêm nhiều châu chấu bay tới, chúng ta tới đâu, cây cối trụi lá. Mọi người chỉ còn một ý nghĩ, ngày tàn tới rồi, vài người còn tự tử."

"Cho nên Vân huyện thừa nhớ kỹ, tiền thì lúc nào kiếm cũng được, đôi khi không quan trọng, nhưng bất kể lúc nào cũng phải đảm bảo lương thực trong kho đầy đủ, đó mới là chuyện lớn thực sự."

Vân Sơ than:" Đúng thế, lương thực của Đại Đường chẳng bao giờ là đủ ăn. Nói cho cùng là sản lượng thấp quá, nếu sản lượng tăng lên gấp đôi thì giảm bớt được bao nhiêu lương thực phải vận chuyển từ xa tới rồi."

"Tám trăm dặm Tần Xuyên xưa nay giàu có, vậy mà giờ không nuôi nổi một tòa thành Trường An, thật đáng tiếc."

Lưu Nhân Quỹ đứng dậy, chắp tay sau lưng hướng lên trời cao:" Trước kia ai ai cũng cho rằng, 800 dặm Tần Xuyên có thể nuôi dưỡng khí thiên tử trăm năm. Nhưng dựa vào cục diện bây giờ mà nói, cầm cự 20 năm nữa thôi là cực hạn. Nếu không bóc lột quá đáng mà khiến dân oán, không chỉ Sơn Đông, Hà Bắc, Hoài Nam, Hoài Bắc, mà cả Hán Trung, Thục Trung cũng phải tiếp ứng cho Trường An."

"Một khi xảy ra dân oán, Đại Đường sẽ phải đối diện với cục diện giống cường Tần năm đó, bách tính dựng cờ nổi dậy, thiên hạ đại loạn."

Vân Sơ hiểu rồi:" Huyện tôn cũng cho rằng chuyển kinh thành tới Lạc Dương là giải quyết được vấn đề này sao?"

Lưu Nhân Quỹ trầm mặc chốc lát nói:" Trường An quá lệch về phía tây, không có lợi cho bình an lâu dài."

Vậy là chuyện rời đô Lạc Dương đã thành nhận thức chung của quan viên Đại Đường, thế thì Vân Sơ yên tâm rồi, chỉ có thế Trường An mới thành tòa thành thực sự của mình.

Chính vì ý nghĩa tòa thành này sẽ là của mình, cho nên ở mặt phát triển Trường An, y luôn tận lực.

Thậm chí có thể nói là cống hiến một cách vô tư.

Xưởng dệt bông của Lưu Nhân Quỹ đang được xây dựng một cách tích cực, từ lựa chọn địa điểm tới chọn công tượng, chức nữ, ông ta đều tự mình làm. Vì thế mà ông ta làm ngày làm đêm, tranh thủ thêm chút thời gian bồi dưỡng nhân thủ xưởng dệt.

Cách sản xuất dây chuyền mà Vân Sơ nói đã được ông ta nghiên cứu thấu triệt lắm rồi, cách làm việc tốt như thế của Đại Tần lại để thất truyền, Lưu Nhân Quỹ không hiểu.

Dưới sự hiệp đồng tác chiến của Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ, tất cả bông trên thị trường đều bị hai huyện mua sạch. Vân Sơ còn cổ vũ thương cổ người Hồ, chỉ cần mang bông từ Tây Vực tới Trường An, y sẽ không thu thuế thị bạc của họ.

Tuyển mộ 2000 phụ nhân nghèo khổ ở huyện Trường An là chuyện rất dễ dàng, nhưng mà thanh danh lại không dễ nghe, một quan viên chiêu mộ 2000 nữ phó, đây là chuyện chưa từng có.

Một số kẻ rỗi hơi ngoài phố chợ lưu truyền chút thôi là Lưu Nhân Quỹ thành ác ma trong sắc giới, ngày đêm ca múa.

Đối với quan viên làm việc thật như Lưu Nhân Quỹ và Vân Sơ, chuyện này chẳng có gì lạ, tuy rất muốn dùng kim khâu miệng những kẻ đó lại, song việc cần làm vẫn phải làm.

Tiếp ngay đó huyện Vạn Niên cũng tuyển 1000 nữ tử tới chợ Đông, tiến hành bồi huấn.

Vân Sơ đã thương lượng với Lưu Nhân Quỹ rồi, sản phẩm của huyện Trường An phục vụ quân sự, sản phẩm huyện Vạn Niên dùng cho dân sự.

Thanh danh của Vân Sơ ở huyện Vạn Niên cực tốt, không chỉ có tiếng quân tử thành thật một lời hứa giá vạn vàng, còn có nhà ăn lớn ngày qua ngày làm việc thiện, chỉnh đốn quan trường Vạn Niên, tất cả chứng minh y không phải là sắc quỷ … đương nhiên hai chuyện này chẳng liên quan gì tới nhau, Vân Sơ một lời đáng vạn vàng thì vẫn có thể là tên sắc quỷ chứ. Nhưng một khi người ta có danh tiếng tốt liền được bênh vực vô lý thế đấy.

Sau đó chuyện có biến hóa mới, đối tượng bọn họ thảo luận không còn là Lưu Nhân Quỹ và Vân Sơ nữa, mà gán tiếng háo sắc cho hoàng đế.

Vì chỉ có hoàng đế mới có năng lực liền một lúc triệu tập 3000 nữ nhân.

"Nói như thế Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ hợp tác rất tốt à?" Lý Trì ghét bỏ dùng chân đá con gấu lớn nằm ngủ dưới chân hắn, hỏi Lý Nghĩa Phù:

Lý Nghĩa Phù chắp tay:" Thần cho rằng, hai huyện kinh sự quá hài hòa không phải là chuyện tốt.

Lý Trị lấy một miếng mứt nhét vào cái miệng dưới gầm bàn, thản nhiên nói:" Hai người này có hơn thập lục vệ binh mã không?"

Lý Nghĩa Phù thành thật lắc đầu:" Không thể."

"Hai người này có mang lòng bất mãn với trẫm không?"

Lý Nghĩa Phù thở dài, lần nữa lắc đầu:" Không ạ, thần chỉ thấy bất an trong lòng."

Lý Trị xua tay:" Lui đi, không có gì để bất an hết."

Vân Sơ chẳng làm gì để Lý Trị phải bất an, nói thật, tới giờ Vân Sơ chưa xứng để hắn phải lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment