Nhân duyên đôi khi rất kỳ lạ chẳng thể nói trước, cái con gấu tiềm chất Hán Gian mà Văn Sơ bắt cho Lý Hoằng bây giờ lại thành thú nuôi của Lý Trị rồi.
Điều này cũng chứng tỏ Vân Sơ không nhìn lầm nó, một hoàng tử nghèo làm sao so được với hoàng đế Đại Đường, nên nó đầu quân cho chủ mới rồi.
Cũng không biết có phải là ảo giác không, từ khi bên cạnh có con gấu lớn kia, Lý Trị cảm thấy bệnh đau đầu của mình tựa hồ giảm đi rất nhiều.
Nhất là mỗi ngày dẫn con gấu lớn đi tản bộ trong cung, bất kể là tinh thần hay thân thể đều trở nên khoan khoái.
Phải biết rằng trước kia, hắn luôn sợ bệnh đau đầu phát tác, nên lười hoạt động.
Con gấu lớn thân thể cồng kềnh, cho nên đi cũng chậm rì rì, vừa vặn, Lý Trị cũng chẳng thích đi nhanh. Thêm vào một thì có cái tay hỗn, một thì có cái miệng hỗn, cho nên một người một gấu đi rồi dừng, nhìn đông ngó tây, tốn rất nhiều thời gian.
Mỗi ngày tới giờ cơm với con gấu lớn là lúc nó thích nhất, con gấu này không giống những con gấu khác, thứ càng mỡ màng thì nó càng thích, khiến cho gặm trúc thành món ăn vặt để nó mài răng.
Gấu lớn có một cái chậu lớn, mỗi lần tới giờ ăn cơm của Lý Trị là nó sẽ tha cái chậu tới. Vì thế Lý Trị không cưỡng lại được ánh mắt đáng thương của nó, thường đem những món mỡ màng nhất, cho vào cái chậu của nó ...
Lý Trị không hề biết rằng, chính nhờ mỗi ngày kiên trì đi bộ, ăn uống thanh đạm là nguyên nhân giảm bớt chứng đau đầu của hắn.
Vì thế con gấu lớn ngày một béo, Lý Trị lại ngày một gầy.
Ăn cái gì với Lý Trị mà nói không quan trọng, nhưng với con gấu lớn thì lại rất quan trọng.
Cho nên mỗi khi Lý Trị dẫn con gấu lớn đi bộ trong cung, trừ tên cự hán cao to như gấu kia, không ai dám tới gần hắn.
Không phải vì sợ con gấu lớn, mà là sợ Lý Trị, cung nhân sau khi quen với nó rồi, ai cũng biết, con gấu lớn này trừ thích ôm chân người ta, vô ý làm rách áo người ta ra thì không có sức sát thương nào hết.
Ngược lại Lý Trị ...
Gần đây tính khí hắn rất tệ, đánh đòn rất nhiều người.
Hắn chỉ tử tế với con gấu lớn.
Con gấu lớn bẻ gãy một đoạn măng trúc, răng rắc vài miếng là ăn hết vỏ ngoài, đợi phần lõi măng tươi non lộ ra, nó cắn một nửa, sau đó ngồi trên mặt đất trầm tư rất lâu, cuối cùng chia một nửa cho Lý Trị, mời hắn ăn.
Lý Trị tất nhiên là không ăn, có điều hành vi của con gấu lớn đã lấy được lòng hắn. Vì thế Lý Trị bảo cung nhân mang cái xẻng tới, hắn dẫn con gấu lớn đi khắp nơi tìm kiếm măng non vừa mọc ra không lâu.
Chỉ cần tìm được măng, Lý Trị sẽ dùng xẻng đào cho gấu lớn.
Lý Trị đi tới đâu đào tới đó, con gấu lớn đi tới đâu, ăn tới đó, là là vườn hoàng gia trở thành nham nhở.
Khi rời khỏi rừng trúc, trán Lý Trị đã rịn mồ hôi, thấy phía trước là tẩm cung của Vũ Mị, hắn thuận tay vứt xẻng đi, chắp tay sau lưng vào tẩm cung.
Con gấu lớn tham ăn bị tụt lại một quãng xa, đợi khi nó ăn xong thì không thấy Lý Trị đâu nữa, nó kêu mấy tiếng không thấy Lý Trị đáp. Thế là cái mũi đen ươn ướt hít hít, theo mùi của Lý Trị, nó ục ịch đi tới tẩm cung của Vũ Mị.
Do dự rất lâu, con gấu lớn không vào, nó còn nhớ lần trước tới đây thải ra đống cục xanh, sau đó bị một đám đông giáo huấn thế nào, hơn nữa trong đó có một người nhìn nó với ánh mắt rất đáng sợ. Bằng vào bản năng dã thú, nó không muốn tới gần người đó.
Thế là nó nằm lăn ra trước cửa cung, phơi nắng xuân ấm áp, chẳng bao lâu đã lăn quay ra đất ngủ say tít thò lò.
Vũ Mị bụng đã to lắm rồi, không bao lâu nữa nàng sẽ sinh vẫn cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán Lý Trị:" Ôi, bệ hạ lại đi phục vụ con gấu đó à?"
Lý Trị đính chính:" Là dắt gấu đi dạo."
Vũ Mị cười khẽ:" Sao thiếp thân lại cứ thấy giống nó dẫn bệ hạ đi ấy?"
"Ha ha ha, ai dẫn ai đi chẳng được, chỉ cần tâm tình trẫm vui vẻ còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì. Gần đây trẫm thấy mình khỏe khoắn hơn nhiều."
"Đúng là thế thật."
Lý Trị cúi đầu nhìn cái bụng nhô cao của Vũ Mị, đặt nhẹ tay lên đó:" Đợi nàng sinh con rồi, trẫm sẽ sắc phong cho nàng."
Vũ Mị gian nan thi lễ:" Đa tạ bệ hạ."
Lý Trị xua tay ngồi xuống giường gấm, uống một ngụm canh:" Hoằng Nhi đâu rồi?"
Vũ Mị chỉ hoa các đằng xa:" Nó đang viết chữ."
Lý Trị nhìn về phía đó một hồi, không biết suy nghĩ điều gì, hỏi:" Nữ nhi của trẫm để ở Vân gia lâu thế rồi, nàng không nhớ sao?"
Vũ Mị gật rồi lại lắc:" Không nhớ, đó là kiếp nạn của thiếp, thiếp không muốn mang tới bất kỳ tai họa nào cho nó."
"Nàng sắp là hoàng hậu rồi, còn có thể mang tới tai họa gì cho một đứa bé chứ?"
"Thiếp thân nghe nói bệ hạ sau khi đọc một lời sấm thì không thiết tha cơm nước, thường thở ngắn than dài, có chuyện đó thật không?"
Lý Trị xua tay:" Lo âu mà ra thôi."
Vũ Mị khẽ đọc :"Tham biến không vương sắc tương không, nhất triêu trọng nhập đế vương cung. Di chi bát tẫn căn do tại, ác ác thần kê thục thị hùng."
"Sao nàng lại xem Thôi bối đồ của Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong?"
"Hai vị thiên sư có tài thông thiên triệt địa, bệ hạ nên chú ý tới Thôi bối đồ của họ một chút mới được."
Lý Trị cười to:" Trẫm triệu Lý Thuần Phong vào cung giảng giải Thôi bối đồ, không ngờ ông ấy lại nói, không thể nói, không thể nói."
"Cho dù trẫm ban tước vị Xương Nhạc huyện nam cho ông ấy, ông ấy vẫn nói, không thể nói, không thể nói."
"Vậy mà lại nói Huyền Trang đại sư niệm kinh trừ nữ yêu quá quỷ dị. Từ đó có thể phán Thôi bối đồ không đáng tin."
Vũ Mị hơi nhíu mày:" Chuyện của Huyền Trang đại sư, mỗi người nói một kiểu, Huyền Trang đại sư lại chưa từng giải thích cho bản thân một câu. Sau khi soạn Đại Đường Tây Vực Ký thì chuyên tâm dịch kinh sách, sao người thật thà như thế cũng vô cớ bị chỉ trích?"
Lý Trị lấy từ trong ống tay áo ra một cuốn sách đưa cho Vũ Mị:" Nàng xem bộ Tây du thích ách truyện này đi, trẫm thấy trong đó có nhiều thứ thú vị lắm."
Không ngờ Vũ Mị lại xoay người lấy một bản Tây du thích ách truyện còn dày hơn trên giá sách:" Bệ hạ xem bộ này đi."
Lý Trị lật xem qua, đây là thứ khác, bất giác đọc thành tiếng:"
"Thuở hoang sơ đất trời chưa tỏ,
Chốn mênh mông nào có bóng người.
Từ khi Bàn Cổ ra đời,
Đục trong phân biệt, khác thời hỗn mang.
Che chở khắp nhờ ơn trời đất,
Phát minh ra muôn vật tốt thay.
Muốn xem tạo hóa công dày,
Tây Du truyện ấy đọc ngay đi nào."
"Ồ, sao lại dùng giọng điệu Đạo gia?"
Vũ Mị cười, mắt cong vút:" Bệ hạ nhìn ra rồi sao, tiếp tục đọc tiếp còn phát hiện nhiều thứ thú vị hơn, cuối cùng sẽ ngẫm ra vị Phật Đạo tương tranh. Nếu bỏ qua cái đó, chỉ xem truyện, sẽ thấy cuốn sách này rất hay."
"Trong sách này Huyền Trang đại sư là tên ngốc không hiểu phong tình, tên ngốc không hiểu chuyện nhân thế, một tên ngốc gặp chuyện là khóc. Thiếp tới chùa Đại Từ Ân dùng chuyện này trêu ông ấy, Huyền Trang đại sư chỉ cười nói, chỉ tin sách không bằng đừng đọc sách."
Lý Trị gật gù, cầm cuốn Tây du thích ách truyện của Vũ Mị, đi tới hoa các thăm Lý Hoằng đang chuyên tâm viết chữ. Hắn kiên nhẫn chỉ dạy thư pháp cho Lý Hoằng một lúc, rồi nhét cuốn sách vào miệng con gấu, chắp tay sau lưng đi.
Tiễn Lý Trị đi rồi, tay Vũ Mị run bần bật, hôm nay tuy qua được, nhưng không thể đảm bảo sau này
"Tham biến không vương sắc tương không, nhất triêu trọng nhập đế vương cung. Di chi bát tẫn căn do tại, ác ác thần kê thục thị hùng."
Vũ Mị đọc lại lần nữa lời sấm này, không nhịn được ngẩng đầu nhìn nóc cung điện trên cao, vẻ mặt dần trở nên kiên định, chỉ là Vũ Mị ấy trông chẳng đẹp gì cả.
(*) Tham bái nhà Phật, sắc tướng đều là không, một sớm, lần nữa vào cung vua, bẻ sạch cành, gốc rễ vẫn còn, gà gáy buổi sáng, ai là anh hùng.
Nói chung cái Thôi bối đồ đó có mấy cái sấm truyền ý nói Vũ Mị Nương lên làm hoàng đế, mình thì nghĩ sau này đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong cho vào lừa thiên hạ thôi.