Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 371 - Q2 - Chương 152: Rửa Đất Khó, Rửa Lòng Người Dễ.

Q2 - Chương 152: Rửa đất khó, rửa lòng người dễ. Q2 - Chương 152: Rửa đất khó, rửa lòng người dễ.

Vân Sơ học theo Lưu Nhân Quỹ hớt nước từ vũng nước dơ bẩn nếm thử, vị đắng chát tức thì tràn ngập khoang miệng.

"Phì phì phì ..." Nhổ nước đi, lại dùng nước sạch xúc mấy lần, Vân Sơ mới nỏi:" Chúng ta đã rửa đất hai lần rồi, không ngờ vị còn đậm như vậy."

Lưu Nhân Quỹ cũng xúc miệng xong:" Ruộng tốt biến đất phèn chỉ vài năm, đất phèn biến ruộng tốt lại cần rất lâu. Có điều chúng ta cũng không uổng phí, độ phèn đã giảm đi rất nhiều, đoán chừng hai năm nữa có thể trồng hoa màu. Cứ kiên trì sẽ có kết quả tốt."

Vân Sơ than:" Mỗ cứ thấy tốn chi phí quá lớn để cứu chút đất thế này là không đáng."

"Trên đời này có thứ tài phú nào so với ruộng đất chứ? Cho dù chúng ta chết đi, con cháu chúng ta vẫn cần mảnh đất này nuôi dưỡng, nếu chúng ta không cứu mảnh đất này, chẳng lẽ để lại cho con cháu toàn đất phèn sao?" Lưu Nhân Quỹ nghiêm khắc nói:

"Nếu như con cháu đều nghĩ như Vân huyện thừa, chẳng phải chúng ta đi tới đâu hại đất tới đó, sau đó vứt bỏ, tìm mảnh đất khác. Cứ như thế mãi, đâu ra đất cho chúng ta hại nữa?"

Vân Sơ bị giọng điệu nhà bảo vệ môi trường đời sau của Lưu Nhân Quỹ làm chấn kinh vô cùng.

Rửa đất là chuyện rất phiền toái.

Rửa cái khác ở Đại Đường thì đơn giản hơn nhiều.

Năm xưa Huyền Trang từ vạn dặm trở về, Phật môn phát hiện ra ông có xu thế thành đại lão liền ra sức tạo thế cho ông.

Sau đó liền có chuyện Huyền Trang trên đường lấy kinh gặp nữ yêu, bị ông đọc một loạt kinh văn liền hồn phi phách tán.

Lại có chuyện khi Huyền Trang vượt qua Hắc Thủy, có con rùa già biết ông đi phương tây thỉnh kinh, liền nhờ ông hỏi xem mình còn sống được bao năm. Kết quả là Huyền Trang tới Thiên Trúc quên hỏi Phật tổ, trên đường về bị con rùa già ném xuống nước, thiếu chút nữa chết đuối.

Lại có một người què, nhưng rất có hiếu, vì không muốn để mẫu thân uống nước giếng, mỗi ngày đi tới con suối cách đó mười dặm lấy nước sạch về cho mẫu thân uống, rất gian nan. Rồi Huyền Trang đọc một tràng kinh văn, thế là chân lành, mặt đất còn đột nhiên có suối nước chảy ra ...

Thực ra còn có rất nhiều câu chuyện khiến người ta ngại ngùng lưu truyền ngoài dân gian, những câu chuyện đầy rẫy sơ hở này thành cái cớ đám Lý Thuần Phong công kích Huyền Trang.

Vì thế Tây du thích ách truyện ra đời từ Vân Sơ lập tức thành câu chuyện có tính quyền uy không kém Đại Đường Tây Vực Ký do chính Huyền Trang biên soạn.

Từ khi nó xuất hiện đã thịnh hành khắp Trường An, chỉ ba ngày đã tới Lạc Dương, sau đó cuốn sách này thành nghìn vàng khó cầu.

Vân Na đứng trên đầu giường, tay cầm quả hồ lô khô quắt hướng về phía Con khỉ già hô:" Gọi ngươi một tiếng con khỉ họ Tôn, ngươi dám thưa không?”

Sau đó bị con khỉ họ Tôn đặt lên đùi đánh.

Người dân phường Tấn Xương là thông minh nhất, chỉ vài ngày thôi đường phố Trường An đã toàn trẻ con đeo mặt nạ bốn sư đồ Đường Tăng. Có đứa múa gậy, đứa cầm bồ cào, đứa thì cầm bảo trượng, còn có đứa đeo mặt nạ Đường tăng miệng đọc kinh bừa bãi.

Có câu chuyện hay để nghe, ai còn đi nói mấy chuyện cũ xì nữa, tin rằng chỉ hai năm thôi là chẳng còn ai nhớ những câu chuyện hổ thẹn kia.

Rửa danh tiếng cho Huyền Trang rất dễ, chủ yếu thanh danh của ông quá tốt, lại còn làm chuyện chưa từng có, xem như anh hùng thực sự.

Cho dù câu chuyện hạ thấp hình tượng của Huyền Trang, có điều địa vị của ông quá cao nên không ảnh hưởng gì cả.

Con khỉ già đánh Vân Na xong thì lần nữa rời Trường An, về hành lang Hà Tây, làm việc mà trước đó ông ta chưa làm xong.

Vân Sơ sợ con khỉ già chết, chuyên môn cho ông ta hai quả tạc đạn, nói rõ cách sử dụng, lại dẫn Con khỉ già và Tần Lĩnh thử nghiệm uy lực. Ánh mắt Con khỉ già nhìn Vân Sơ thay đổi.

Vì thứ này không phải là vũ khí thuộc về nhân gian.

Vân Sơ không lo phối phương thuốc nổ bị tiết lộ, dù Con khỉ già có tháo tạc đạn ra cũng chẳng biết được.

Với điều kiện khoa học hiện nay làm sao phân tích nổi do thành phần gì tạo thành, nhưng người ta sẽ nghĩ ngay tới hai chữ quỷ thần.

Thực ra Vân Sơ rất hổ thẹn, hai ba cân thuốc nổ, cứ tưởng có thể làm nổ tung tảng đá nặng trăm cân, ai ngờ chỉ nứt làm đôi.

"Thứ này gọi là tạc đạn, cẩn thận đấy."

"Yên tâm, không tới lúc sinh tử, lão hòa thượng không thứ này đâu." Con khỉ già cho Vân Sơ một câu trả lời yên lòng rồi cưỡi lạc đà rời Trường An, tiếp tục hành trình đem Phật pháp phổ độ của mình:

Tháng ba, Vân Sơ lại lần nữa tới phủ Lý Tích, lần này y dựa theo đúng quy củ, đưa bái thiếp trước sáu ngày, trước ba ngày còn phái Lưu Nghĩa tới hỏi câu trả lời, xác nhận Lý Tích sẽ gặp mình mới chuẩn bị bốn loại lễ vật tới bái phỏng.

Sở dĩ phải tới vẫn là vì phía Thổ Cốc Hồn chẳng có tin tức gì, dù Lý Kính Nghiệp hay Trương Giản Chi, thậm chí ngay cả Cửu Phì cũng bặt vô âm tín.

Bất kể là Lộc Đông Tán hay cha con Luận Khâm Lăng đều không dễ đối phó, không biết Lý Kính Nghiệp có đập ruồi trên người hai con hổ này không?

Vân Sơ dựa theo lễ bái kiến, Lý Tích dựa theo lễ tiếp đãi, hai bên đều rất khách khí, khách khí qua khách khí lại, như người xa lạ.

"Dám hỏi Anh công, Kính Nghiệp ..."

Lý Tích cắt lời Vân Sơ:" Từ Kính Nghiệp đã bị lão phu đuổi khỏi gia môn, nay hắn họ Từ, sống chết của hắn không liên quan gì tới Lý thị nữa."

Vân Sơ ồ một tiếng, thế này là có vấn đề rồi, song y rất biết điều đổi câu hỏi:" Tiểu tử hiểu rồi, không biết Anh công có biết tung tích đám Trương Giản Chi không?"

"Trương Giản Chi cổ độc huân quý sa sút của Thổ Cốc Hồn đột kích vương đình Xích Thủy Nguyên của Thổ Cốc Hồn, cướp bóc chém giết ở đó sáu ngày rồi biến mất tăm tích. Lão phu còn nghĩ hắn đi đường vòng tới Tây Vực, chuyên môn gửi thư cho Lão Trình, kết quả bốn trấn Tây Vực đều không có tin tức gì."

"Tiểu tử, dù là chuyện Từ Kính Nghiệp hay Trương Giản Chi thì cũng là chuyện nhỏ mà thôi. Giờ Bùi Hành Kiệm ở Bạch Lang Sơn giết phó soái Vương Văn Độ, ngươi có khoanh tay ngồi nhìn chuyện của hắn không?" Lý Tích trực tiếp hỏi:

Vân Sơ giang tay:" Anh công, chuyện này làm sao một viên quan nhỏ tòng lục phẩm như tiểu tử có thể xen vào."

"Ngươi không hỏi vì sao Bùi Hành Kiệm giết Vương Văn Độ à?"

"Bùi Hành Kiệm không điên, càng không phải là loại người kích động lên là bất chấp. Nếu hắn giết Vương Văn Độ thì ắt Vương Văn Độ ắt tự chuốc lấy cái chết."

(*) Lão Kiết vốn là kỹ sư địa chất của Cty khai thác mỏ Bạch Ngân Hán, nhiệm vụ của ổng là thăm dò địa chất, thường xuyên tới vùng hoang vu, tìm kiếm mỏ quặng. Vì thế ổng sở trường cả thuốc nổ, truyện quái nào ổng cũng phải nhét thuốc nổ vào, dù nhiều lúc khá dư thừa.

Bình Luận (0)
Comment