Lý Tích thu hồi ánh mắt, gật gù:" Coi như Bùi Hành Kiệm không nhìn nhầm ngươi."
"Vương Văn Độ tự xưng mang theo khẩu dụ của bệ hạ, còn một dạo đòi binh quyền của Lão Trình, trì hoãn bước tiến của đại quân, khiến cho Tô Định Phương và Bùi Hành Kiệm tay trắng trở về ở Bạch Lang Sơn. Đây là loại hành vi gì, hẳn ngươi cung hiểu."
Vân Sơ tỏ thái độ:" Dù giết chín tộc của Vương Văn Độ cũng không phải quá."
"Nhưng bây giờ trong quân có người truyền tin, Bùi Hành Kiệm giết Vương Văn Độ vì thù riêng, do Vương Văn Độ nhìn trúng một tiểu thiếp theo quân của Bùi Hành Kiệm, nên mới bị hắn giết. Một bên là Vương Văn Độ giả truyền thánh chỉ mà bị giết, một bên là Vương Văn Độ vì thù riêng bị giết, ngươi tin loại nào hơn?"
"Vương Văn Độ thực sự giả truyền thánh chỉ sao?"
Lý Tích khẳng định:" Đúng là như thế, Bùi Hành Kiệm không nên giết hắn, mà nên áp giải về kinh sư hỏi tội, giờ giết rồi, cục diện vốn có thể vãn hồi bị phá hỏng."
Vân Sơ đột nhiên hiểu rồi, Lý Tích hẳn là không dám có hi vọng gì Trình Giảo Kim có thể thu được thành tựu gì ở Tây Vực.
Có lẽ Vương Văn Độ giả truyền thánh chỉ thật, nhưng Trình Giảo Kim lại khuất phục bởi thánh chỉ giả, mới khiến Lý Tích bi ai.
Danh tướng thời Trinh Quan không còn khí thế xưa.
Trình Giảo Kim hiện không còn dũng khí tìm A Sử Na Hạ Lỗ quyết tử chiến nữa rồi, ông ta chỉ muốn tìm một hoặc hai con dê thế tội đổ lỗi cho chiến dịch thất bại.
Chưa dốc sức đánh trước tiên tìm đường lui cho mình.
Vân Sơ đột nhiên lửa giận bốc lên trong lòng:" Bùi Hành Kiệm định chờ chết thế à?"
"Sao, nếu ngươi là Bùi Hành Kiệm, ngươi sẽ làm thế nào?" Lý Tích hứng thú hỏi:
"Giết A Sử Na Hạ Lỗ, diệt tộc của hắn, lấy đầu hắn về hiến tế thái miếu."
"Lão phu cũng nghĩ thế đấy, được rồi, ngươi về đi."
Tuy Lý Tích không tiết lộ nhiều cho y, Vân Sơ vẫn đoán ra, Tô Định Phương và Bùi Hành Kiệm hẳn là cũng định như thế, thậm chí đã bắt đầu chấp hành rồi. Còn về phần Trình Giảo Kim thì đã mất đi sự tôn kính của họ.
Vân Sơ đi ra tới cửa thì nghe Lý Tích nói:" Từ Kính Nghiệp giết nữ nhi của Lộc Đông Tán, lăng nhục xong treo xác Nhật Nguyệt Sơn. Lộc Đông Tán thề báo thù, Luận Khâm Lăng cắt mặt, tuyên bố không chết không thôi."
Vân Sơ mặt co giật:" Nay người ở đâu?"
Lý Tích buông một tiếng thở dài:" Không biết, nếu một ngày lão phu xuất chinh, ngươi có tới dưới trướng dốc sức không?"
"Hạ quan chỉ là văn thần, một quan địa phương thôi, chuyện ngoài Trường An, Vạn Niên chớ tìm hạ quan." Vân Sơ nói xong đi thẳng:
Biết Trương Gián Chi, Cửu Phì ở đâu là được, tâm tình Vân Sơ rất tốt, xem ra Trương Giản Chi rốt cuộc không áp chế được Cửu Phì, còn bị Cửu Phì đưa tới Đại Hà Cốc kín đáo giấu đi rồi.
Về phần Lý Kính Nghiệp ... À Từ Kính Nghiệp, hay đám Trình Giảo Kim, Bùi Hành Kiệm sống chết thế nào, chơi trò âm mưu quỷ kế gì, Vân Sơ quan tâm đấy nhưng y không can thiệp, y chỉ để ý tới cái thành Trường An này thôi.
Vân Sơ là loài động vật có ý thức lãnh địa cực cao.
Trước kia quanh Tắc Lai Mã, Vân Na cùng cái lều nhỏ là lãnh địa của y, ai đụng vào là chết.
Bây giờ y coi Trường An là lãnh địa của mình.
Vân Sơ rất thích đi tuần tra Trường An, như con sư tử đi tuần tra lãnh địa.
Thi thoảng dừng lại, gọi người bất lương tới, chỉ ra chỗ chưa hợp lý, yêu cầu chỉnh sửa, giống hành vi đái một bãi đánh dấu lãnh địa.
Nói ra thì quyền lực của huyện lệnh rất lớn, phàm trong huyện xảy ra bất kỳ việc gì cũng nằm trong phạm vi quản hạt của y.
Vân Sơ rất không hiểu huyện lệnh trước kia, sao lại bỏ cảm giác mỹ diệu của quyền lực không đi hưởng thụ, ngày ngày đem sinh mệnh trút vào mỹ nữ, tiền tài. Hưởng thụ những thứ nhàm chán đó làm gì?
Được đám mỹ nhân lấy lòng sao thích bằng được những thương nhân gia tài bạc vạn lấy lòng?
Vất vả kiếm tiền làm sao sướng bằng thống khoái tiêu tiền.
Cả đời làm khúm nhúm xu nịnh, làm sao có cảm giác thành tựu bằng nhìn hàng loạt kiến trúc vươn lên từ mặt đất.
Trốn trong phòng tối tham lam nhìn ánh sáng kim tiền phát ra, làm sao thoải mái bằng nghênh ngang đi trên phố được người người khom lưng chứ?
Từ khi Vân Sơ bắt đầu hưởng thụ được khoái cảm do quyền lực mang tới, y biết trên người mình tăng thêm một thứ bệnh.
Kiến trúc của phường Quang Phúc đã hoàn công vào cuối tháng ba, còn kiến trúc ở phường An Nghiệp cũng sẽ hoàn công vào mười ngày sau.
Khi Lưu Nhân Quỹ còn đang lo phường An Nghiệp có quá nhiều nhà, lại bị Vân Sơ bán quá đắt mà không bán được.
Ông ta được Vân Sơ kéo tới hiện trường bán nhà.
Lưu Nhân Quỹ nhìn hiện trường bán nhà đầu người lúc nhúc, chắp tay khâm phục:" Vân huyện thừa phát tài là xứng đáng."
Vân Sơ cười:" Vân mỗ lấy về tiền vốn và số lợi nhuận gấp đôi, còn lại là của huyện Trường An đấy."
Lưu Nhân Quỹ tặc lưỡi:" Nếu đã làm người tốt, sao không làm tới cùng, làm người tốt mà chỉ làm một nửa, được không bằng mất."
"Theo lão phu biết, Vân huyện thừa ngài đâu bỏ ra một đồng nào ở phường An Nghiệp, xây nhà lên là các công tượng, cung ứng vật liệu là các thương nhân, cung cấp đất là bách tính. Giấy cho phép xây nhà cũng là do huyện nha Trường An cấp."
"Vân huyện thừa bằng vào cái gì lấy đi lợi nhuận gấp đôi."
Kệ cho ông già cứ lải nhải than vẫn, Vân Sơ không thèm để ý, ông ta cả đời không coi tiền ra gì, nên cũng muốn biến Vân Sơ thành một người tốt, quan viên tốt thuần túy nhất.
Chơi với quan viên đạo đức cao thượng có điểm này không hay, chỉ cần cơ cơ hội là họ sẽ muốn biến ngươi thành kẻ ngốc giống họ.
Vân Sơ lấy ra một tờ giấy đưa Lưu Nhân Quỹ, Lưu Nhân Quỹ mở ra xem, đó là thủ tục có thể rút tiền bất kỳ lúc nào ở chùa Đại Từ Ân.
"6358 quan tiền?"
Cho dù Lưu Nhân Quỹ đi nhiều thấy rộng cũng vì con số này làm thất kinh.
"Ông đáng nhận số tiền này." Vân Sơ cười híp mắt nhìn ông già:" Phần của Vân mỗ, Vân mỗ đã lấy từ trước rồi, đây là phần của ông. Thuận tiện nói một tiếng, mang số tiền này giao tẩu phu nhân về quê xây nhà, mua đất đều được. Dù sao trừ Vân mỗ ra, không ai biết."
Lưu Nhân Quỹ ngạc nhiên lần nữa:" Sao ngươi biết chuyết kinh luôn oán trách ta không xây nhà mua đất ở quê như quan viên khác."
"Vân Na đã ăn hết mười mấy con gà tẩu phu nhân nuôi rồi mà ông chưa phát hiện a? Phu nhân ta là người hiền huệ, muội tử ta là đứa nghịch ngợm, tẩu phu nhân rất thích." Vân Sơ nhún vai: