Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 373 - Q2 - Chương 154: Không Ai Yêu Trường An Như Mỗ.

Q2 - Chương 154: Không ai yêu Trường An như mỗ. Q2 - Chương 154: Không ai yêu Trường An như mỗ.

Lưu Nhân Quỹ nghe lão bà kể chuyện gia quyến của Vân Sơ tới nhà chơi rồi, không ngờ quan hệ hai bên tốt thế, lắc đầu:" Lão phu vào lúc dục vọng mãnh liệt nhất còn không học được cách tham ô, giờ càng không hiểu. Tiền tuy tốt nhưng không liên quan tới lão phu, trong mắt lão phu chỉ có bổng lộc triều đình phát cho."

Nói tới đó chỉ đám đông la hét tranh nhau muốn mua nhà:" Nhà còn chưa bán, ngươi lấy đâu ra tiền?"

Vân Sơ nhìn đám đông ra sức chen lấn tới chỗ người bán nhà, tranh giành nhau sáu căn nhà còn không phải là ở chỗ tốt nhất, khung cảnh không khác mấy dự án chung cư đời sau mở bán, bất giác mỉm cười:" Nửa tháng trước ta đã bán đi những căn nhà ở vị trí tốt nhất cho người có tiền nhất rồi, bán rất đắt."

Lưu Nhân Quỹ nghiêm khắc hỏi: "Vì sao lại làm thế?"

"Vì ta muốn lấy tiền của người có tiền đưa ra lưu thông chứ không phải chất đống trong nhà ngồi ngắm. Ông có phát hiện không? Ba năm trước Đại Đường xuất hiện tai họa tiền, tới bây giờ, tiền lần nữa trở nên ít đi rồi. Bây giờ là tháng ba, thời điểm giáp hạt, vậy mà giá lương thực lại tụt xuống tám đồng một đấu, nếu ta đoán không lầm, năm sau giá lương thực còn giảm nữa, tới năm đồng một đấu." Vân Sơ thở dài, ba năm trôi qua, chuyện y có thể làm vẫn rất hữu hạn:

Lưu Nhân Quỹ chưa hiểu:" Thì sao?"

Vân Sơ kéo ông ta lại gần hơn nói nhỏ:" Tới khi đó sẽ có người bỏ ra một lượng lớn tiền, mua đất đai, nhà cửa, lương thực, hàng hóa trong tay bách tính. Lại bắt đầu một đợt cướp đoạt mới."

"Chuyện này là hiển nhiên thôi mà, tiền dùng rồi sẽ hao tổn, mất mát. Tiền ít không là do khai thác đồng không đủ, chúng ta không có đủ đồng thôi." Lưu Nhân Quỹ phản bác:

" Ông xem, đó chính là hậu quả ông coi thường tiền đấy. Mấy nghìn năm qua chúng ta không ngừng khai thác, luyện đồng, đúc các loại tiền. Vậy huyện tôn ngài nói cho ta biết, số tiền đồng tích góp mấy nghìn năm đâu rồi? Chôn dưới mộ à? Hay là biến mất?" Vân Sơ chất vấn:” Hao mòn cũng có bằng triều đình hàng năm ra sức khai thác à?”

Lưu Nhân Quỹ hơi giật mình, ông ta đúng là chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, song một khi nghĩ tới rồi, ông ta hiểu ngay:" Ý ngươi là, có kẻ cứ mỗi khoảng thời gian đợi tiền đồng nhiều lên làm giá hạ xuống, sau đó cố tình tích trữ đồng, mua hàng hóa, rồi sau đó lợi dụng đồng để bóc lột người ta?"

Vân Sơ không tiếp tục cùng Lưu Nhân Quỹ thảo luận nền kinh tế quỷ dị của Đại Đường nữa, bình quân sáu tới tám năm một đợt tước đoạt bách tính là chuyện toàn bộ giai tầng phú quý của Đại Đường luôn làm.

Trong đó bao gồm cả hoàng gia, đây là sự cướp đoạt có quy mô có tổ chức.

Lý Uyên lập nghiệp không phải là bằng hai bàn tay trắng, ông ta là đại huân quý, làm sao bí mật bóc lột bách tính rất có kinh nghiệm.

"Đó là bí mật làm giàu, người bình thường ta không nói đâu."

Vân Sơ dùng một phương thức đùa cợt kết thúc cuộc đàm thoại này, để lại một Lưu Nhân Quỹ đứng đó bần thần nhìn bách tính vì không mua được nhà mà cãi nhau.

Ông ta là người rất tài hoa, Vân Sơ tin chỉ cần được gợi mở, ông ta nhất định dần dần phát hiện bí mật này.

Vân Sơ sở dĩ hiện giờ không chịu đem lượng lớn nhà bán cho những người vừa có năng lực mua nhà, nguyên nhân lớn nhất là hi vọng họ có thể kiếm tiền thêm vài năm lợi nhuận sắp tới, đợi tai họa tiền kia lần nữa giáng xuống, đem tiền của mình biến thành nhà cửa để tích góp.

Từ đó thoát được một hạo kiếp.

Lời thế này Vân Sơ sẽ không nói với loại người như Ôn Nhu, vì người ta là bên được lợi, không có chuyện hắn phản bội giai cấp.

Cùng Lưu Nhân Quỹ vào phường Quang Phúc kiểm tra nhà mới xây nơi này, giống lần trước, ai ai cũng hài lòng.

Tuy có một nam tử trong đợt nhà lần trước vì không trông coi tốt nhà trong lúc xây dựng, có ba viên gạch nứt, lần này giao nhà mới, hắn lại gặp xui xẻo.

Cả con phố đều nghe thấy lão tương hắn và lão bà hắn chửi hắn.

Tổng thể mà nói phường Quang Phúc vẫn tràn ngập tiếng cười nói, cổ vũ rất lớn cho Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ.

"Đây chính là nhà ăn lớn mà ngươi chuẩn bị à?" Tới đầu đường, Lưu Nhân Quỹ chỉ một kiến trúc khổng lồ:

"Đúng thế, nơi này sẽ có một nhà ăn lớn đơn giản hòa, không có nhiều loại thức ăn, cũng không được cầu kỳ như nhà ăn lớn phường Tấn Xương, được cái giá rẻ." Vân Sơ nhắc lại chuyện cũ:

"Huyện tôn, chúng ta giao hẹn rồi đấy nhé, khi nhà ăn lớn này khai trương, lương thực hao phí rất kinh người, cần lý phường ngoài thành Trường An cung ứng."

"Không thành vấn đề, có điều giá cả không thể tổn hại lợi ích bách tính."

"Muội tử ta chỉ là một đứa bé mà tiêu hao hết sản xuất trong nhà ngài, giờ ta rất hoài nghi lý phường trong tay ngài có cung ứng nổi cho nhà ăn lớn này không?"

Lưu Nhân Quý cười phá lên:" Không sao, khai xuân chuyết kinh lại nuôi không ít gà con, mấy tháng sau sẽ lớn."

Vân Sơ cười theo:" Mong là như thế."

Rời phường Quang Phúc, hai vị cự đầu của thành Trường An đứng trên Chu Tước đại nhai rộng lớn vô cùng nhìn dòng người và xe cô tấp nập. Lưu Nhân Quỹ cảm thán:" Thật đáng mong đợi."

Vân Sơ thì nói ra câu muốn nói nhất ngày hôm nay:" Vân mỗ chỉ lo người không còn chính sách cũng hỏng."

Lưu Nhân Quỹ nói chắc nịch:" Dù có dốc toàn lực, lão phu cũng đảm bảo ngươi lên vị trí huyện lệnh huyện Vạn Niên."

Vân Sơ liếm môi, không che giấu sự tham lam của mình:" Kỳ thực Vân mỗ càng muốn làm kinh triệu duẫn của Trường An."

Lưu Nhân Quỹ liếc mắt qua: "Đó là vị trí tòng tam phẩm, phải là người có năng lực, đạo đức, tài học, trung thành, không thể thiếu thứ nào mới đạt được."

Vân Sơ chắp tay: "Những đặc điểm đó mỗ có hết, trên đời này ông không tìm ra một người yêu Trường An, yêu sâu nặng như Vân mỗ đâu."

Bình Luận (0)
Comment