"Tiệp báo, tiệp báo! Đại tiệp Huệ Hí Hà, chém Đột Quyết năm vạn, Bùi Hành Kiệm bắt sống Đột Quyết vương! Thông Lĩnh bình định!"
Vân Sơ đang ngồi trong quan giải xem văn thư thì đột nhiên loáng thoáng nghe một tin như thế, tim đập rộn lên, vội nghe kỹ lần nã.
"Tiệp báo, tiệp báo! Đại tiệp Huệ Hí Hà, chém Đột Quyết năm vạn, Bùi Hành Kiệm bắt sống Đột Quyết vương! Thông Lĩnh bình định!"
Lần này Vân Sơ nghe rất rõ ràng rồi, vứt ngay văn thư xuống, huýt sáo, con ngựa mận chín từ chuồng chạy ra. Vân Sơ tung mình lên ngựa, không cần điều khiển, con ngựa mận chín tựa hồ biết y muốn đi đâu, lao ra khỏi chợ Đông tấp nập.
Con ngựa mận chín rất nhanh, lao như bay trên Chu Tước đại nhai, đuổi theo tín sứ. Vân Sơ không thể chặn tín sứ lại hỏi kỹ, chỉ có thể đuổi theo nghe thôi.
Đôi lúc Vân Sơ thấy máu mình rất lạnh, phải sờ lên ngực mới phát hiện là tim còn đập.
Bây giờ thì khác, quả tim này đập rất mạnh.
Không ai kích động hơn y, cũng không ai hiểu hơn y trận đại thắng này không hề dễ dàng, đây là trận thắng dưới tình huống Đại Đường thiếu chủ tướng.
Trên lịch sử mặc dù ghi chép Tô Định Phương diệt A Sử Na Hạ Lộ, nhưng không phải là lần này, càng không phải là hôm nay.
Nhất định là đâu đó có vấn đề rồi.
Vân Sơ hi vọng thay đổi này là do mình mang tới.
Con ngựa mận chín hăng máu theo sát sau tín sứ vào tận hoàng thành.
Tới khi đến cung thành bị đám cung vệ tâm tình rất tốt ngăn lại, nó mới hí một tràng dài, đạp trên không trung mấy cái, đứng vững ở đó.
Vân Sơ hâm mộ nhìn tin sứ thúc ngựa trong cung thành.
Lúc này cổng cung nhìn sao đẹp thế, ánh mặt trời sáng rực chiếu lên Thái Cực cung, làm mái ngói lưu y màu xanh lấp lánh sáng, mặc dù Lý Trị ở trong đó, Vân Sơ vẫn thấy màu sắc này thật đẹp.
Ở trên bậc thềm cao, một lão giả râu dài mặc áo bào tím cầm hốt bản đang thong thả đi xuống, sượt qua vai tín sứ.
Giây phút đó lão giả mặt nở nụ cười, có điều ông ta vẫn tiếp tục đi, bước chân đều đặn, từng bước một đi xuống, nhưng cái lưng hơi lom khom đã thẳng lên.
"Bắt được một tên phản tặc mà thôi, người kích động thế làm gì?" Lý Tích nhìn Vân Sơ ngồi trên con ngựa không chịu yên, làm con ngựa xoay tròn liên hồi trên mặt đất:
Trăng tối nhạn bay cao,
Thiền Vu đêm bỏ trốn;
Giục khinh kỵ truy đuổi
Sương tuyết trắng cung đao.
Vân Sơ định trả lời Lý Tích một cách tử tế, lời ra tới miệng bất tri bất lại đọc một bài thơ.
Lý Tích gật gù:" Thơ làm thì hay đấy, nhưng làm sao ngươi biết Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm tập kích ban đêm."
"Ban ngày người ta đông, chúng ta đánh không nổi."
"Ban ngày đánh không nổi thì ban đêm đánh được à? Ai dạy ngươi thế hả? Sau này mà ngươi làm tướng dưới trướng lão phu thì đánh trận vào ban ngày, tối nghỉ ngơi thật tốt cho lão phu, dám mở mồm ra nói hành động vào ban đêm, lão phu chém đầu ngươi.”
Ông già có vẻ bị lời của Vân Sơ làm điên tiết:" Nghe tới thắng trận ngươi liền vui sướng thành ra thế này, nếu nghe thấy tin quân ta thảm bại, có phải là nổi điên cầm đao chém người không?"
"Xéo xuống ngựa cho lão phu, có chút quy củ nào không hả?"
Vân Sơ xuống ngựa, thầm chửi bài thơ chết tiệt, đám thi nhân toàn thích đột kích ban đêm, lão tử biết thế quái nào được.
Lý Tích đi trước, Vân Sơ đành phải theo sau, bất tri bất giác hai người đi tới bãi cỏ lớn của ti nông tự, lúc này cỏ mới vừa mọc ra, êm ru, dẫm lên rất thoải mái.
"Chết một Lão Trình thôi, không sao cả." Lý Tích dẫm lên cỏ, tựa hồ cảm giác rất tốt, còn dẫm thật mạnh:
"Con lừa già vô dụng thì nên sớm giết ăn thịt, thay con khác thì mới kéo được cối xay."
"Lô công nghe được không biết có thương tâm không?"
"Thương tâm à? Hai vạn nhân mã của Tô Định Phương còn lại chưa tới 8000, 3000 khinh kỵ của Bùi Hành Kiếm sống chưa tới 600, 800 mạch đao thủ của trưởng sử Tiêu Tự Nghiệp kiệt sức mà chết hơn 300."
"Đó là còn chưa tính thương vong của người Hồi Hột, lần này Lão Trình về, lão phu muốn hỏi ông ta xem đám hài nhi đó đâu rồi?"
Vân Sơ không bình luận, trận này xem ra thắng hiểm cực độ, liều mạng như thế là vì muốn che giấu chuyện Vương Văn Độ sao? Tất nhiên y không hỏi.
"Tiểu tử, tòng quân đi, trong ba người, ngươi, Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý, chỉ ngơi mới là người thực sự thích hợp với việc thống lĩnh đại quân tác chiến." Lý Tích dừng lại nhìn Vân Sơ:
Lão già lại bắt đầu dụ dỗ người ta đấy, Vân Sơ vờ ngạc nhiên:" Anh công nói tiểu tử là thống soái tốt nhất à?"
"Đúng, trên người ngươi có sự quyết đoán của Hầu Quân Tập, có sự giảo hoạt của Trình Giảo Kim, lại còn trái tim kiên định, chỉ cần xác lập mục tiêu là tiến tới không sờn lòng."
"Cho nên ngươi mới là người thống soái đại quân thích hợp nhất."
"Tướng sĩ chỉ có đi theo ngươi mới không bị chuyện bên ngoài làm nhiễu loạn, không vì những nguyên nhân nào đó mà vào Quỷ Môn Quan."
Phải công nhận một người thân phận địa vị như Lý Tích nói ra những lời này thực sự khiến người ta nhiệt huyết sục sôi. Ông ta lựa chọn thời cơ cũng rất tốt, đúng lúc Vân Sơ đang kích động, lý lẽ rất thuyết phục.
Có điều Vân Sơ nghe một cái lại bình tĩnh ngay:" Tiểu tử còn chưa dát vàng dát bạc xong Trường An, một việc làm không tốt, có thể làm tốt việc khác sao?"
"Sẽ tới lúc chuyện không do ngươi định đoạt đâu. Trước tiên ngươi cũng giải quyết chuyện Luận Khâm Lăng tới Trương An đã."
"Từ Kính Nghiệp theo người của ngươi đi, giờ hắn họa hại khuê nữ người ta, còn treo xác Nhật Nguyệt Sơn, sáu trăm người đi dâu bị hắn giết sạch."
"Hai bộ Minh Nham, Cát Lộc của Thổ Phồn hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn, chiến hỏa sắp bùng lên rồi, ngươi ứng đối thế nào?"
Lý Tích nói xong những lời này cười lớn bỏ đi, cứ như chuyện chẳng liên quan gì tới mình.
Vân Sơ nghiến răng ken két, chuyện khác y có thể không quan tâm, nhưng có lỹ Lý Tích không biết rằng, Luận Khâm Lăng là người áp chế quân đội Đại Đường mấy chục năm.
Tên khốn Lý Kính Nghiệp đó không thẹn là kẻ đẩy cả gia tộc tới diệt vong, hắn tốt nhất đừng để lại bất kỳ sơ hở nào.
Cưỡi ngựa quay về Chu Tước đại nhai, Vân Sơ nhận ra, người Trường An vẫn sống bình tĩnh như cũ, dù nghe tiệp báo của tín sứ cũng chẳng ai hoan hỉ hay kích động.
Vân Sơ thấy con ngựa mận chín vẫn liên tục quẫy đầu, biết vừa rồi nó chạy chưa đã, liền thúc ngựa rời khỏi thành Trường An, cho nó thỏa sức lao đi, khiến người trên đường phố Trường An chỉ thấy một bóng đỏ lao vút qua, rồi bắt đầu ghen tỵ.
Dừng ngựa trên đê, lòng Vân Sơ chưa nguôi, nửa tức giận nửa phấn khích, con ngựa mận chín đã thở dốc, y rút Đường đao bên hông, hét lớn ném đi. Đao xoay vùn vụt trong không trung, cuối cùng cắm phập vào cây liễu lớn.
Y nhảy xuống ngựa, rút đao ra, đao trong tay chém như cuồng phong bao táp, cây liễu cực lớn đổ ầm ầm.
Người đi đường trên Bá Kiều cùng ánh mắt căm ghét nhìn y, mặc dù bẻ liễu tiễn chân là thói quen của người Trường An, nhưng không thể chém cả cây như thế chứ, không phải hành vi của con người.
Gần đó còn có một nhà đang tiễn chân người thân, trong đám đông có cả ca cơ mỹ diễm gẩy tỳ bà.
Xung quanh là đám đông tựa hồ làm thơ tiễn biệt, trên bàn đã viết không ít chữ. Tất cả đều trố mắt nhìn con lợn rừng ở đây ra tự dưng hùng hục chạy tới, húc luôn cả cây liễu.
Vân Sơ chưa ăn trưa, thấy trên bàn của người ta có bánh, thế là lấy một cành liễu, cắm bừa lên vạt áo của một người trung niên, sau đó tới bên bàn bánh, lấy cả hai tay cầm bánh cho vào mồm.
Mọi người hỏi chủ nhân người này là ai, chủ nhân nói không biết, nhưng Vân Sơ mặc quan bào, cưỡi bảo mã, chứng tỏ không phải người thường.
Vân Sơ ăn không ít bánh, bị nghẹn, cầm cả bầu rượu lên tu, cuối cùng thấy ca cơ bên cạnh tròn xoe mắt nhìn mình, hết sức đáng yêu, ôm lấy nàng, dùng cái miệng đầy vụn bánh hôn chụt lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
Khi ca cơ đó xấu hổ muốn tự sát, đám đông phẫn nộ sẵn tay áo muốn giáo huấn tên phóng đãng, Vân Sơ búng Đường đao hát.
Tần thời minh nguyệt Hán thời quan,
Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn.
Đãn sử Long Thành phi tướng tại,
Bất giao Hồ mã độ Âm san.
(*) Bài này nhiều bản dịch nhưng không hay bằng bản Hán Việt nên mình để nguyên luôn.