"Hôm qua Trường An có một tin đồn nói, có một thiếu niên cưỡi một con ngựa mận chín thần tuấn vô cùng, dùng thần lực vô thượng chém đứt một cây liễu. Sau đó ăn mất bánh công bộ lang trung Hàn Hữu Dư chuẩn bị cho bằng hữu."
"Ăn bánh xong còn hôn danh kỹ Vũ Tình nương tử của phường Bình Khang ngay trước mặt mọi người. Cuối cùng búng kiếm làm khúc, chấn kinh bốn phương."
"Ta còn nghe nói, Vũ Tình nương tử tuyên bố, chỉ cần vị phong lưu tài tử kia nguyện ý tới, nàng quét nhà nghênh đón."
Ôn Nhu làm ra vẻ thờ ơ kể ra một tin đồn, mắt thì nhìn Vân Sơ chằm chằm.
Vân Sơ mặt tỉnh bơ hỏi:" Bài ca thế nào?"
"Khí thế hùng hồn, nuốt chửng vạn dặm, là tác phẩm hiếm có."
"Cái loại tin đồn thanh lâu này về sau đừng kể với ta, ngươi mà rảnh qua thì giúp ta điều tra xem Luận Khâm Lăng khi nào tới Trường An ấy, ta gặp phiền toái to rồi, không rảnh quan tâm chuyện khác."
Ôn Nhu trưng ra vẻ mặt khinh bỉ:" Luận Khâm Lăng còn đang ở Thổ Phồn truy sát một đám phỉ tặc, không rảnh tới Trường An. Giờ điều ta muốn biết hơn là sao ngươi dùng cái miệng đầy bánh hôn mỹ nhân mà không súc miệng."
Vân Sơ trợn mắt:" Liên quan gì tới ta, không phải ta, đừng nói linh tinh."
Ôn Nhu tỏ vẻ thông cảm:" Cũng phải, lão bà ngươi đang có thai, biết tin này không hay. Có điều thời gian này ngươi thiếu thốn lâu ngày, Vũ Tình nương tử chờ mong, ngươi có định đi bái phỏng không?"
Vân Sơ bực mình:" Đã bảo là không liên quan tới ta, sao ngươi không tin nhỉ?"
Ôn Nhu thở dài:" Hàn Hữu Dư từng gặp ngươi rồi, cho dù nhất thời không thể nói ra tên ngươi, nhưng đợi lần sau gặp lại, xem ngươi còn gì để nói."
"Hàn Hữu Dư có hỏi ta thì ta cũng nói là không phải ta." Vân Sơ khịt mũi:
Ôn Nhu cảm khái, quả nhiên sống lâu mới hiểu lòng người, giờ mới biết một mặt vô lại của tên này:" Chuyện đó coi như bỏ qua, bây giờ đường từ Thổ Phồn tới Đại Đường bị Luận Khâm Lăng phong tỏa hết, Từ Kính Nghiệp khả năng chạy thoát rất nhỏ. Chúng lại toàn là người Đường, quá bắt mắt, không trốn được lâu đầu."
"Cho nên ngươi phải đưa ra tính toán tệ nhất."
" Người phải tính toán là Anh công, làm gì có chuyện ông ta nói đuổi hắn khỏi gia môn rồi tức là không chút liên quan gì nữa." Vân Sơ nói thế nhưng trong lòng sao không lo, chỉ trách mình quá non, mới đầu tin tưởng ông ta, mới bàn bạc với ông ta về chuyến đi Thổ Cốc Hồn, rõ ràng là chuyện các bên đều có lời, giờ bị đám khốn kiếp làm thành thế này:
Lý Tích chắc chắn không thể rũ bỏ mọi trách nhiệm, nhưng một khi sự tình nghiêm trọng, đẩy y ra là dê thế tội là chuyện tất nhiên.
Người Thổ Phồn không thể làm gì được ông ta, mọi thù hận trút lên y cũng là chuyện tất nhiên.
Ôn Nhu không rõ hết liên quan trong chuyện này, song hắn đoán ra tám phần, chính hắn là người cảnh cáo Vân Sơ về Lý Tích mà: "Muốn thế ngươi nên đem chuyện của Từ Kính Nghiệp làm ở Thổ Phồn nói rõ cho người Trường An biết, hơn nữa đừng dừng tên Từ Kính Nghiệp, tránh liên quan tới Anh công, nếu không tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa."
" Vậy để Từ mặt rỗ gánh tội đi, chính tên này cướp hồi môn của nữ nhi Lộc Đông Tán, còn vũ nhục nàng." Vân Sơ cũng sớm nghĩ cách giải quyết, tất nhiên là phải tìm ra một con ma thế mạng rồi:
Ôn Nhu tán đồng: "Được, thế thì để Từ mặt rỗ vang danh Trường An."
Vân Sơ cầm bút lông lên, chấm vài nốt đen lên mặt:" Ngươi trông ta giống Từ mặt rỗ chưa?"
Ôn Nhu góp ý:" Dùng màu nhuộm ấy, thế khó phai hơn."
Vân Sơ lại thay một bộ hắc y, dùng vải đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt:" Thế này có phải càng giống Từ mặt rỗ không?"
"Một người, một đao thì ngươi giết được mấy người Thổ Phồn chứ? Hơn nữa giết nhiều ích gì? " Ôn Nhu lắc đầu chỉ chiêu:" Chi bằng giết sứ giả Thổ Phồn Cát Luân, giết một là đủ."
"Trông hắn thế nào?"
"Tới lúc đó ta chỉ cho ngươi."
Vân Sơ tròn mắt:" Ngươi cũng đi à?"
"Ta không đi thì truyền bá tin đồn thế nào?" Ôn Nhu làm động tác chỉnh lại áo, chính bản thân hắn cũng bị hành động tình nghĩa của bản thân làm xúc động:
"Ý ta là ngươi biết võ công không? Đừng làm vướng chân ta." Vân Sơ hoài nghi:
Ôn Nhu nổi nóng:" Khi ở Quốc tử giám ngươi mà không quá khinh người sẽ biết tiễn thuật của ta đứng thứ tư, kiếm thuật đứng thứ sáu."
Vân Sơ à một tiếng, giải thích:" Ta đánh tên thứ hai bò ra đất xong là không quan tâm những thứ hạng sau đó nữa ..."
Xưa nay Vân Sơ làm việc không kén chọn thời gian, hôm nay trăng sáng sao thưa cũng chẳng thành vấn đề, đợi canh bốn trăng xuống núi chính là thời điểm tốt để giết người phóng hỏa.
Canh ba, Trương Giáp đích thân đánh một chiếc xe ngựa gọn nhẹ, dễ dàng tránh được đội ngũ tuần tra của kim ngô vệ, tới phường Vĩnh Hưng.
Nhà số bốn đường số ba là nhà Lộc Đông Tán mua khi tới Trường An cầu thân cho Tùng Tán Cán Bố.
Ôn Nhu và Vân Sơ rất quen thuộc tòa nhà này, bọn họ mất cả đêm xem xét bản vẽ rồi.
Hai người bất lương vác một cái thang đặt lên tường, Vân Sơ, Ôn Nhu nhanh chóng men theo thang leo lên.
Bọn họ men theo tường phường, đi tới một căn nhà có ánh đèn, nơi này mười sáu người mặt chùm khăn đen đợi sẵn.
Vân Sơ ngồi xuống, mở bản vẽ căn nhà ra an bài một hồi, đám hắc y nhân tản ra, từ đầu tới cuối những người này không nói một lời, thân phận thần bí.
Ôn Nhu tay cầm trường cung theo Vân Sơ lên tường phường, lần đầu tiên tham gia loại hành động này, không khỏi căng thẳng, nói nhỏ:" Người của ngươi cả à?"
"Ta nói là không phải thì ngươi có tin không?"
"Tốt, ta còn tưởng là chỉ hai chúng ta đi thôi chứ."
Vân Sơ tiếc nuối:" Ta thích tự mình ra tay, vấn đề là đám Trương Giáp không cho, nói ta mà xong đời thì họ cũng xong đời theo."
Ôn Nhu trêu chọc:" Chà chà thành nhân vật lớn rồi đấy, thủ hạ có người cam lòng làm tử sĩ."
Đằng xa truyền tới hai tiếng chim kêu, một đám hắc y nhân rón rén tiến tới nhà ở của người Thổ Phồn.
Qua một lát lại có tiếng chim hót truyền tới, Vân Sơ và Ôn Nhu liền nhảy xuống tường, tiến vào viện tử từ đại môn được hắc y nhân mở ra.
Hiện là lúc trờ từ đêm chuyển về sáng, là lúc người ta ngủ say nhất, bốn bề im phăng phắc, tối om om, bọn họ dựa vào ánh trăng soi chiếu bóng dáng thấp thoáng xác định phương hướng. Mọi việc hết sức thuận lợi, nhưng đên khi Vân Sơ chuẩn bị vào đình viện ở giữa thì bất ngờ có tiếng kêu thảm thiết, tiếp ngay đó truyền tới tiếng cương đao va chạm.
Tiếng kêu này tức thì đánh động toàn bộ người Thổ Phồ, không ngừng có tiếng quát tháo, tiếng mở cửa sầm sập mở ra.