Kế hoạch âm thầm giết người phá sản, nơi này nhiều nha môn, rất đông kim ngô vệ, bọn họ sẽ sớm tới đây thôi. Vân Sơ quyết đoán phất tay chỉ vào hậu trạch, toàn bộ hắc y nhân đồ dồn về phía đó, cứ loại bỏ mục tiêu đã rồi tính.
Thoáng cái cuộc chiến trở nên dữ dội, tiếng tên bắn xé gió, tiếng cung bật, tiếng người trúng tên nối nhau, tiếng la hét ngày một lớn, những ngôi nhà xung quanh đã bật sáng, loáng thoáng có tiếng kẻng báo động.
Tình hình khẩn cấp, Vân Sơ không chút nao núng cầm đao thẳng tiến, chiêu nào chiêu nấy đoạt mạng, không để ý tới người Thổ Phồn đang giao chiến với hắc y nhân, tới thẳng người được năm sáu người Thổ Phồn vây quanh.
Trong lúc nghênh chiến gấp gáp, người Thổ Phồn không kịp mặc giáp, còn có mấy tên căn bản chẳng mặc gì, vơ bừa vật bên người làm vũ khí, không chống nổi đám hắc y nhân hung hãn.
Ôn Nhu không tham chiến trực diện, trường cung trong tay hắn luôn đưa tên tới đúng chỗ cần đến, chỉ là khó tránh khỏi căng thẳng, có khi một mục tiêu bị hắn bắn ba bốn phát.
Vân Sơ ỷ mặc nhuyễn giáp, nhận hai nhát chém mạnh, chém gục hai người Thổ Phồn lao về phía mình, cảm giác xương sườn muốn gãy tới nơi, y vẫn vừa đấu với tên thứ ba, vừa cười ha hả nói với Cát Luân đang rút lui liên hồi:" Làm quen chút, bỉ nhân Từ mặt rỗ, chính là người cướp nữ nhi của đại tướng các ngươi."
Cát Luân tuy mặt trắng bệch, nhưng cương đao vẫn nắm chặt.
Người này đã không còn đấu chí gì nữa, vốn là một dũng sĩ Thổ Phồn, sau bảy tám năm sống ở Trường An đã thành kẻ tham sống sợ chết.
Lúc này Vân Sơ đã xông tới trước mặt hắn, tên hộ vệ cuối cùng bị Ôn Nhu bắn chết, Cát Luân vào đường cùng hét lên xông tới như mãnh thú, đối chiến với Vân Sơ bảy tám đao liền, tuy đao pháp dữ dội không kém phần hiểm độc, nhưng hắn phế rồi, chưa gì đã thở dốc: " Ngươi muốn tiền phải không, ta có rất nhiều chân báu, đủ để ngươi phú quý cả đời."
Rẻng! Vân Sơ dồn sức chém một đao, thanh đao đã sứt mẻ của Cát Luân gãy lìa.
"Cả, cả cái nhà này ... Ta ta dùng châu báu cả nhà đổi cái mạng ..." Chết tới nơi rồi, Cát Luân hét lên rùng rợn:
Xoẹt! Vân Sơ không nhiều lời, chặt ngay đầu của hắn, hạ lệnh lục soát, y cảm thấy kẻ này không xứng làm người Thổ Phồn, trong khi đám thuộc hạ đều tử chiến.
Còn chưa kịp lục soát kỹ tòa trạch viện này thì trên đường truyền tới tiếng còi đặc biệt của người bất lương, âm thanh thê lương trong đêm tối truyền đi rất xa.
Không kịp bố trí thêm bằng chứng nữa rồi, Vân Sơ lập tức dẫn đám hắc y nhân rời khỏi trạch viện người Thổ Phồn, lập tức cởi bỏ áo ngoài, biến thành người bất lương, đóng giả là lực lượng vừa tới tham gia bao vây trạch viện, đợi lúc kim ngô vệ cũng tới, đông người hỗn loạn thì dần mất biến mất vào đêm tối.
Bọn họ đi chưa lâu, vô số người bất lương, kim ngô vệ từ bốn phương tám hướng kéo tới, không chỉ vây chặt trạch viện người Thổ Phồn sinh sống, còn vây cả phường Vĩnh Hưng.
Khi có người bất lương đem tin tức truyền tới huyện nha huyện Vạn Niên thì Vân Sơ và Ôn Nhu đang ở trong quan giải thực đêm thảo luận quyển tông.
Nghe bẩm báo xong Vân Sơ vuốt sống mũi khẽ thở dài:" Mai thôi Trường An sẽ náo loạn."
Ôn Nhu phối hợp:" Người Thổ Phồn ngang ngược quen rồi, không ngờ gặp họa này, ta nghĩ đại tướng Thổ Phồn không chịu bỏ qua đâu."
"Đó là chuyện đại nhân vật lo, không liên quan tới chúng ta. Trương Giáp, đem chuyện này mau mau bẩm báo cho Đại lý tự."
Khi trời sáng, Vân Sơ và đại lý tự thiếu khanh cùng đứng trước nơi ở của sứ giả Thổ Phồn, nhưng không ai chịu bước vào.
Bành Thọ có vẻ không vui nhìn sang Vân Sơ lấm tấm mồ hôi trên trán:" Huyện Vạn Niên các ngươi đến khi nào mới thực sự tự xử lý một vụ án đây?"
Vân Sơ đưa tay lau mồ hôi, cười:" Đó là cái lợi của huyện kinh thành, có nhân vật anh minh như Bành huynh, đám kém cỏi trong huyện không cần ra tay nữa."
Người ta vỗ mông khéo như thế Bành Thọ còn làm sao lên mặt được, biết tên này không mắc bẫy, thở dài:" Thôi, đợi đi người phía Kim ngô vệ còn chưa tới."
"Án xảy ra vào canh bốn, ta biết tin vào canh năm. Bành huynh tới sớm thế này chắc cũng qua đêm ở nha môn phải không?"
"Ài, số khổ, không thể so được với người ta."
Tới khi mặt trời lên cao rồi mới thấy một tướng quân ở Kim ngô vệ tới, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Vì phường Vĩnh Hưng có rất nhiều nha môn, nên trách nhiệm bảo vệ nơi này của Kim ngô vệ còn lớn hơn cả huyện Van Niên.
Vậy mà tên khốn tới nơi ngồi trên ngựa quát:" Vì sao tới giờ mới nói cho bản tướng quân?"
Vân Sơ tung mình nhảy lên, đạp thẳng vào mặt tên tướng quân đó, cú đá cực nặng làm hắn lập tức ngã từ trên ngựa xuống.
Bành Thọ hơi bất ngờ song kín đáo tán thưởng, tên tướng quân đó ngã về phía hắn, hắn cũng dẫm chân lên ngực.
Không ngờ tên tướng quân này còn hung hăng quát:" Các ngươi biết ta là ai không?"
Vân Sơ tất nhiên biết người này, hắn là Vũ Duy Lương, cháu ruột của Vũ Mị, có điều nghe đồn đứa cháu này cực kỳ không ưa Dương thị, mẫu thân của Vũ Mị.
Cũng chẳng biết Vũ Mị nghĩ cái gì mà đưa cái tên này lên làm tướng quân của Kim ngộ vệ.
Ngoài ra còn đề bạt hai vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ là Vũ Nguyên Khánh và Vũ Nguyên Sảng.
Một con dê thế tội quá tốt mà.
Tư duy người làm quan giống nhau, khi Vân Sơ hành động một cái là Bành Thọ đoán ngay ra mục đích của y rồi, nên không ngại đạp thêm một phát, tỏ ý cũng góp phần.
"Cô cô ta là Vũ chiêu nghi, chính là Vũ chiêu nghi sắp làm hoàng hậu, các ngươi dám vô lễ với ta, cẩn thận cô cô ta chém đầu các ngươi."
Vân Sơ và Bành Thọ cả kinh, một trước một sau đỡ Vũ Duy Lương lên, liên tục ôm quyền xin lỗi.
Bành Thọ càng tự mình giúp Vũ Duy Lương phủi bụi trên người. Vân Sơ định giúp Vũ Duy Lương lau vết bàn chân của mình trên mặt hắn, mà bao nhiêu bộ hạ của mình đang nhìn, thực sự không bỏ thể diện xuống được.
Vũ Duy Lương bị ăn đòn làm gì dễ tính thế, đẩy Bành Thọ ra, hùng hổ nhìn Vân Sơ:" Bản quan là quan viên tòng ngũ phẩm, ngươi chỉ là tên tòng lục phẩm nho nhỏ mà dám đánh thượng quan, bản quan hỏi ngươi, đó là lý gì?"
Vân Sơ vội vàng chắp tay:" Hạ quan thất lễ rồi, vì đang lo lắng chuyện biệt viện Thổ Phồn bị đồ sát, tâm tình không tốt, không thấy tướng quân, còn tưởng đám phó dịch thủ hạ, thế nên mới lỡ tay. Tội chết, tội chết."
Bành Thọ cũng tới nhiệt tình đỡ lẫy Vũ Duy Lương:" Vũ tướng quân, sứ giả Thổ Phồn bị diệt môn, đây là chuyện lớn. Vũ tướng quân mãi không tới, Bành mỗ không dám tự tiện, đợi tướng quân lên tiếng để hành sự."
Vân Sơ cũng chắp tay:" Chuyện này hạ quan nghe Vũ tướng quân chỉ đâu đánh đó, tướng quân có yêu cầu, hạ quan dốc toàn lực."