Vũ Duy Lương tức lắm vốn định đuổi Vân Sơ đi rồi, nhưng Bành Thọ nói ra địa vị còn ở trên hắn, đã xuống nước nói đỡ hộ Vân Sơ, không thể không nể mặt, lại có phó tướng ra sức khuyên can vụ án này nhất định không thể thiếu huyện Vạn Niên, hừ một tiếng phất tay:" Chuyện này các ngươi không cần sợ, nghe bản tướng quân điều khiển là đủ."
Không đợi Vân Sơ và Bành Thọ ra hiệu, đám người trong nha môn huyện Vạn Niên và đại lý tự tới đây làm sao còn không hiểu ý, thẳng lưng hô to:" Vâng!"
Tâm lý được thỏa mãn lớn, Vũ Duy Lương phất tay:" Vào xem sao."
Nha dịch huyện Vạn Niên nhẹ nhàng mở cửa, tới lúc này người của Đại lý tự cẩn thận đi vào.
Tìm kiếm dấu chân, không bỏ qua manh mối nào.
Đàm võ sĩ Thổ Phồn sống ở tiền viện đều bị người ta cứa cổ chết khi đang ngủ.
Cắt cổ có một đặc điểm rất tệ là máu sẽ chảy rất nhiều, cái giường dài có sáu tráng hán nằm, máu nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Dù là mua xuân, cửa mới mở ra một cái là mùi máu tanh nồng nặc đã ập vào mặt, Vân Sơ sớm có phòng bị nên cùng Bành Thọ dùng khăn tay che mũi. Vũ Duy Lương đang tỏ vẻ anh hùng bị mùi máu tanh xộc vào mặt, chỉ thấy luồn hơi chua chua dâng lên cổ, bữa sáng vừa mới ăn phun ra không còn chút nào.
Bành Thọ sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, lùi ngay ra ngoài, chẳng thèm để ý Vũ Duy Lương bám vào bồn hoa nôn ọe, hỏi Vân Sơ:" Vân huyện thừa thấy sao?"
Vân Sơ lúc nãy đá Vũ Duy Lương là định khiến hắn tức giận đuổi mình đi, thế là y có cớ rứt mình ra khỏi việc này, ai ngờ Bành Thọ phản ứng không chậm nhìn ra ngay ý đồ của y, nên ra sức nói đỡ, mục đích cũng chỉ là giữ y lại thêm kẻ san sẻ trách nhiệm thôi. Không dễ qua mặt thứ lõi đời này, đành nói:" Hạ quan bây giờ chỉ một lòng muốn kéo huyện Vạn Niên ra khỏi vũng bùn này thôi. Vừa rồi hạ quan xem qua, phát hiện các vết thương đều đặn, tất cả chết khi đang ngủ, rõ ràng phải là dân nhà nghề mới làm ra được."
"Hơn nữa, nhất định phải là nhiều người cùng ra tay một lúc. Bành thiếu khanh, nha dịch nha môn toàn đám người võ nghệ chẳng tới nơi tới chốn, bình thường quát nạt bách tính, ỷ đông ức hiếp ít đám lưu manh còn được, dù truy ra đám này, e sơ xảy chút ...."
Bành Thọ cũng hiểu lo lắng của Vân Sơ, đám này rõ ràng là thích khách có hạng, không có thực lực đâm đầu vào tra e chỉ uổng mạng, thấy y sợ tới tái mặt toát mồ hôi rồi, liền nói:" Đại lý tự ta cũng đâu hơn gì, người có võ nghệ, có thực lực đã nhập quân rồi."
Vân Sơ chắp tay:" Ài đúng là thế, kẻ thủ ác đã cứng như thế, phải có kẻ cứng hơn mới trị được."
Hai người xem như đã đạt thành nhận thức chung, đợi Vũ Duy Lương không còn gì để nôn ra nữa mới cung kính đi tới bẩm báo phát hiện của mình.
Vũ Duy Lương hơi bẽ mặt vì màn thể hiện kém cỏi vừa rồi, vờ vịt ừm vài tiếng, đi về phía trung đình. Nếu không phải vừa rồi nói quá mạnh miệng thì hắn sớm bỏ chạy rồi.
Cảnh ở trung đình còn tệ hơn, nơi đây rõ ràng là hiện trường của vụ quyến chiến, người Thổ Phồn ngã xuống không dưới mười.
Mỗi thi thể trúng tới mấy đao, một số có vết tên bắn rõ ràng, nhưng mũi tên đã bị rút đi hết, chứng tỏ đối phương rút lui rất ung dung.
"Người bất lương sau khi nghe thấy tiếng chém giết ở chỗ sứ giả Thổ Phồn liền huýt sáo gọi viện trợ, nhưng đến khi người bất lương, kim ngô vệ bao vây tòa trạch tử này thì tặc nhân không thấy bóng dáng đâu nữa."
"Vì thế kim ngô vệ vào rạng sáng đã kiểm tra nghiêm ngặt những người mang vũ khí hoặc là có vết thương, chỉ cần khả nghi là bắt giữ."
"Cho nên ti chức cho rằng, tặc nhân còn ở Trường An chứ chưa đi."
Bành Thọ nói hết, Vũ Duy Lương gật đầu chỉ tay:" Các ngươi xem tường phường cao như vậy, người thường không leo qua được, mau chóng kiểm tra tường phường, xem xem tặc nhân từ đâu vào. Nếu không có dấu vết thì tặc nhân ắt ở trong phường Vĩnh Hưng."
Câu này hắn nói với Kim ngô vệ theo cùng, tức thì một đám Kim ngô vệ đi kiểm tra dấu vết.
Bành Thọ nhỏ giọng hỏi:" Vân huyện thừa thấy nên làm thế nào?"
Vân Sơ thở dài:" Hạ quan nghe nói sứ giả Thổ Phồn xưa nay hào sảng rộng rãi, mỗi lần mở tiệc đều ở nơi xa hoa nhất, chắc hẳn tài sản khả quan, người của chúng ta tới kịp lúc, tặc nhân nhất định chưa mang đi được bao nhiêu ..."
Hai người vừa "nhỏ giọng" thảo luận vừa đi vào hậu trạch, bắt mắt nhất chắc chắn là Cát Luân, vì đầu của hắn lăn xuống bậc thềm, đến khi chết vẫn trợn trừng mắt nhìn Vân Sơ.
Chẳng biết Vũ Duy Lương nghe được bao nhiêu lời thì thầm của Bành Thọ và Vân Sơ, vốn chẳng hào hứng lắm với chuyện này, tất nhiên rồi, lập công với hắn đâu có quan trọng, hắn thăng tiến không dựa vào đó, bỗng nhiên lại thay đổi, lớn tiếng quát:" Kim ngô vệ nghe lệnh, phong tỏa hậu trạch, người không liên quan không được vào. Vụ án diệt môn của người Thổ Phồn do Kim ngô vệ ta tiếp nhận."
Thấy Bành Thọ và Vân Sơ không biết điều, vẫn đang nhìn ngó xung quanh, nghiêm mặt nói:" Chuyện này đã thuộc về Kim ngô vệ rồi, đại lý tự không cần đa sự nữa."
Nói xong thấy Vân Sơ bộ dạng lấy lòng chờ đợi, càng không chút khách chí chỉ tay:" Huyện Vạn Niên các ngươi cút xéo."
Vì thế Vân Sơ cực kỳ miễn cưỡng cùng Bành Thọ lấy ra hai bản văn thư, mời Vũ Duy Lương ký tên, dẫn bộ hạ rút lui.
Ra tới ngoài Vân Sơ và Bành Thọ chắp tay nhau đúng một cái rồi đường ai nấy đi, chẳng có chút lưu luyến nào.
Ôn Nhu nghe Vân Sơ kể đầu đuôi xong thì ngán ngẩm:" Vũ gia không có nhân tài."
"Nhìn rộng ra thì trong tay Vũ Mi cũng chẳng có được mấy người để nàng yên tâm dùng. Đám người đó tuy ngu xuẩn, nhưng không phản bội nàng, ta đoán chừng Vũ Mị mang tâm tư dù con khỉ cũng có thể góp một phần sức nên mới bóp mũi mà dùng."
Mặc dù Ôn Nhu luôn mang ánh mắt thành kiến với Vũ Mị, nhưng Vân Sơ không thể không thừa nhận, đánh giá này của hắn rất chính xác.
Gọi là vụ án diệt môn, kỳ thực chỉ có đám võ sĩ Thổ Phồn xông ra chiến đấu mới bị giết, tất cả phó tỳ trốn trong phòng đều không sao, chỉ là không biết bọn họ có thể đem tin tức về Từ mặt rỗ truyền đi không.
Dù sao bọn họ đã làm hết sức rồi, giờ chỉ nghe mệnh trời.