Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 378 - Q2 - Chương 159: Truyền Thống Úp Nồi.

Q2 - Chương 159: Truyền thống úp nồi. Q2 - Chương 159: Truyền thống úp nồi.

Khi Vân Sơ về tới nhà Vân Na đã hoạt bát trở lại, như con chó nhỏ chạy tới ngửi lên ngửi xuống.

Nhưng lần này nó gặp xui xẻo rồi, trên người ca ca không có vị son phấn nhưng lại có mùi máu tanh nồng nặc, thế là Vân Na ọe một cái, nôn khan tới chảy nước mắt:" Huynh giết người, còn giết rất nhiều người."

Ngu Tu Dung vốn đang ở bên xem Vân Na gây khó dễ Vân Sơ, nghe thế lập tức đuổi hết gia phó xung quanh, cũng ngửi y phục Vân Sơ, dù chuẩn bị trước cũng nôn ra ngoài.

Tiếp đó tới Thôi nương tử cũng cuống cả lên, như địch tới nhà sai đóng cửa hậu viện, dặn không tiếp khách, trong phường nếu có nhân vật khả nghi là báo cáo ngay.

Đã tới mức gia chủ đích thân giết người rồi, còn có thể là chuyện nhỏ nữa sao?

Đợi khi cả nhà được canh giữ chặt chẽ trong phòng chỉ còn lại bốn người, Ngu Tu Dung mới nhỏ giọng hỏi:" Có thể nói không?"

Vân Sơ thở hắt ra một hơi:" Hôm nọ nhìn thấy một mỹ nhân, sinh lòng ái mộ, không kiềm chế được. Ta bắt nàng tới một góc không người, định làm việc bất chính, ai ngờ nữ tử đó phản kháng kịch liệt, thế là ta rút đao chém thành tám mảnh, mới làm người toàn mùi máu."

Nghe vậy khuôn mặt đang phẩn trương của Ngu Tu Dung tức thì giãn ra:" Phu quân chỉ toàn nói linh tinh, thiếp thân nghe nói mỹ nhân kia đã quét giường chờ đợi rồi, chàng còn phải cưỡng ép à?"

Quả nhiên là nàng đã biết, Vân Sơ cởi áo ngoài ném đi:" Nói thật là, hôm qua nhà sứ giả Thổ Phồn bị diệt môn rồi, chết liền một lúc hơn ba mươi người, trong đó mấy người đang ngủ say bị cứa cổ, máu chảy thành sông. Ta tới đó kiểm tra hiện trường, nên bị dính mùi máu."

"À còn nữa, người rất lợi hại chém đứt liễu bên Bá kiều, hôm ca cơ rồi làm thơ ấy, không phải ta đâu."

Ngu Tu Dung ủy khuất nhìn Vân Sơ, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng chỉ khẽ đánh y một cái:" Chàng đó ..."

Dù Ngu Tu Dung tỏ ra rất hiền huệ hiểu chuyện, Vân Sơ vẫn cảm nhận được nỗi buồn tủi vô cùng của nàng, ngồi xuống khẽ ôm vai nàng, nghiêm túc nói:" Thật đấy, không phải là ta đầu, nàng nghĩ nhiều rồi."

Để chứng minh với Ngu Tu Dung mình không hề có ý gì với ca cơ kia, mấy ngày tiếp theo đó Vân Sơ ở nhà, tự mình xuống bếp làm rất nhiều món ăn cho nàng ... Kết quả chỉ béo Vân Na.

Kỳ thực còn có một nguyên do, hôm qua tốc chiến tốc thắng, y tự đưa ngực nhận hai nhát chém, tuy có nhuyễn giáp đỡ cho, nhưng sức mạnh võ sĩ Thổ Phồn đâu phải đùa, xương sườn y rạn rồi, ít nhất phải dưỡng thương nửa tháng.

Chuyện này Vân Sơ tất nhiên không thể lộ ra, lúc ở trạch viện người Thổ Phồn, y liên tục lau mồ hôi không phải khẩn trương mà là vì đau.

Trong thời gian đó trưởng sử Kim ngô vệ Đồ Viễn Hạc tới tìm Vân Sơ hai lần, vòng vèo ám chỉ muốn huyện Vạn Niên nên đảm nhận chức trách nên có, dũng cảm nhận lấy vụ án trong địa bàn.

Ngoài ra còn lời trong ý ngoài nói Vân Sơ chơi không đẹp, chọn tên ngốc của Kim ngô vệ để bắt nạt.

Vân Sơ khó khăn lắm mới ném được cái nồi đen đi, nào chịu vác lên người, nên dù Đồ Viễn Hạc có nói thế nào thì Vân Sơ cũng chẳng chịu chui đầu vào bẫy.

Án do mình làm, sau đó lại do mình tiếp nhận phá án, đó là hành vi thiếu tôn trọng với luật pháp Đại Đường, sẽ bị báo ứng.

Trên quan trường dù ngàn năm trước hay ngàn năm sau cái chuyện đẩy trách nhiệm này không đáng nhắc tới, đừng nói cháu hoàng hậu, dù là cháu hoàng đế, cần úp nồi đen lên người là chẳng ai mềm lòng.

Tài không bằng người lại chiếm cứ vị trí cao hơn người khác vốn là sai rồi, dưới tình huống đó, bị người ta đẩy tội cho chỉ có thể tìm trách nhiệm trên người mình.

Tất nhiên người làm cái chuyện đó cũng phải đề phòng trưởng bối của người ta chụp nồi đen tới khi đó cũng đừng trách ai.

Tóm lại thì úp nồi, ném nồi là một phần quan trọng trong văn hóa quan trường, phải rèn luyện thường xuyên mới có thành tựu.

Sứ giả Thổ Phồn ở Trường An bị diệt môn khiến sứ giả các nước bất an, thế là Khách quán của Hồng lư tự trong hoàng thành vốn bị chê là ước thúc quá nhiều không ai ở, lần này chật kín người.

Chuyện trôi qua mười ngày, Kim ngô vệ không có chút manh mối gì, chỉ tra ra vụ án này do một kẻ tên Từ mặt rỗ làm.

Lý Trị nổi giận, gầm rống trên triều đường, mắng mỏ Thôi Đôn Lễ vừa là trung thư lệnh lại kiêm nhiệm đại tướng quân Kim ngô vệ.

Lệnh trong vòng ba ngày phải bắt được tặc nhân, trả lại bầu trời lồng lộng cho Trường An.

Thôi Đôn Lễ nổi giận vế tới Kim ngô vệ, đánh Vũ Duy Lương 30 gậy, lệnh hắn trong 2 ngày nếu chưa có tin, chậm một ngày đánh 30 gậy.

Ăn một trận đòn tét da nứt thịt, Vũ Duy Lương nghĩ tới hai ngày sau mỗi ngày phải ăn 30 gậy, vội vàng nhờ người chuyển lời cho Vũ Mị, mong nàng ra mặt nói vài câu.

Đáng tiếc, Vũ Mị vừa sinh một nhi tử không để ý, chỉ nói một câu biết rồi liền thôi.

Lý Trị vừa cầm xẻng đi phục vụ gấu lớn bước vào, nhìn nhi tử mới sinh như con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng nhũ nương, nhìn nhi tử một lúc mới tới bên Vũ Mị:" Không định cứu Vũ Duy Lương sao?"

Vũ Mị phiền lòng lắc đầu:" Hai người Vân Sơ, Bành Thọ chỉ xúi bẩy vài câu, hắn liền bị tiền tài làm mở mắt, vội vàng đuổi người ta đi, lần này cứu được, lần sau thì sao?"

"Với lại chức vị của hắn do bệ hạ cho, không phải thiếp cầu xin, bệ hạ thấy hắn vô dụng thì giết là được."

Lý Trị đưa tay chạm khẽ vào má nhi tử:" Làm thế nàng không vui."

Vũ Mị thở dài:" Bệ hạ là vua một nước, lời ra thành luật, lại vì một chuyện chẳng ra sao mà phải phiền lòng."

"Được rồi, nếu đã thế trẫm bảo Thôi Đôn Lễ, tha cho Vũ Duy Lương một lần, để hắn tới phụng y cục làm việc, chẳng qua hắn chỉ ngốc một chút, không phạm lỗi gì lớn, nếu thế mà giết quá rồi.

"Đa tạ ân điển bệ hạ."

Lý Trị giữ Vũ Mị lại, không để nàng rời giường thi lễ:" Giữ chúng ta cần gì nói điều ấy."

Lúc này một cái đầu gấu cực to từ bên cửa thò vào nhìn, Vũ Mị chỉ con gấu:" Bệ hạ đi với nó đi, thiếp thân nhìn ra rồi, nó không thể rời bệ hạ lấy một khác."

Lý Trị quay đầu nhìn con gấu mèo dùng hai cái tay lớn bám cửa, bộ dạng khờ khạo, không nhịn được cười:" Nàng cũng nên nuôi một con, tuy hơi ngốc một chút nhưng rất trung thành, thú vị lắm."

Vũ Mị lắc đầu:" Chỗ thần thiếp không phải phụ nhân thì là trẻ nhỏ, con gấu quá lớn, bất cẩn chút là thành đại họa. Bệ hạ cũng nên cảnh giác, không nên gần gũi với nó quá, nếu một ngày hung tính bộc phát, nói không chừng làm hại bệ hạ."

Lý Trí cười phá lên, cười không nhịn được:" Bằng vào nó à?"

"Bệ hạ nếu thích nó như thế thì cắt móng, nhổ răng lớn của nó, như thế mới không cần lo nữa."

"Nếu nó không còn răng nanh móng vuốt thì nuôi thú vị gì nữa."

Đưa mắt tiễn Lý Trị dẫn gấu lớn đi, Vũ Mị quay sang nhìn nhi tử mới sinh, ánh mắt có chút trào phúng.

(*) Hình như có một tin đồn nói đứa con thứ hai này không phải do Vũ Mị sinh ra mà do tỷ tỷ của Vũ Mị sinh, vì thế quan hệ hai mẹ con cực tệ.

Bình Luận (0)
Comment