Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 379 - Q2 - Chương 160: Huynh Muội.

Q2 - Chương 160: Huynh muội. Q2 - Chương 160: Huynh muội.

Lý Trị đi được một lúc thì Lý Hoằng hớn hở chạy vào, trải một tờ giấy lớn trước mặt Vũ Mị:" Mẫu thân, đây là Ba Da Ba La Mật Kinh mà hài nhi chép cho người. Huyền Trang đại sư nói, chép mỗi lượt tâm kinh sẽ thêm một phần phúc báo, để phúc báo đều ở trên mẫu thân."

Vũ Mị nghe thế đưa hai tay ôm mặt nó cười tươi:" Không biết thằng nhóc con đâu ra lắm trò thế, muốn tới phường Tấn Xương chơi thì cứ nói là được, mẫu hậu chẳng lẽ lại không cho con đi à? Còn vòng vèo biết tâm kinh gì chứ?"

Lý Hoằng lâu rồi không được mẫu thân ôm trong lòng như thế, cũng rụt rè vươn tay ra ôm cổ nàng:" Không phải đâu, Vân Sơ nói đời này con và mẫu thân sinh tử nương tựa vào nhau, mẫu thân tốt thì con mới tốt, bảo con phải có hiếu với mẫu thân nhiều hơn."

Vũ Mị ngây người mất một lúc, mặt thoáng nghiêm túc:" Y con nói gì với con nữa, nói thật cho mẫu hậu biết."

Lý Hoằng không nhận ra thần sắc mẫu thân thay đổi, ngẫm nghĩ một lúc rồi kể tội Vân Sơ:" Y còn nói, mẫu thân nói y là bạn đọc của con, vì sao lại không thấy bổng lộc của bạn đọc đâu. Con nói con tham ăn, lần nào tới cũng ăn bao nhiêu thứ của nhà y."

"Y còn nói, chưa bao giờ thấy hoàng tử nào nghèo như con, bảo là đang giúp mẫu thân nuôi con."

Vũ Mị lần nữa ngẩn ra, sau đó cười phá lên, hôn chụt lên má Lý Hoằng, xiết chặt nó trong lòng:" Lần sau mà y dám nói con ăn nhiều, con nói với y, người khác muốn mời con ăn, con còn chẳng thèm, bảo y được có được lợi còn lên mặt."

"Bằng vào chuyện của Vũ Duy Lương, nếu không phải mẫu hậu niệm tình này của y, sau này khiến khi tự làm tự chịu."

"Còn nữa, con bảo với y, đừng tưởng y xây dựng nhiều nhà như thế trong thành Trường An, kiếm được nhiều tiền như thế, là bản thân giỏi. Không ai tới gây khó dễ làm tiền, chẳng lẽ không thấy lạ à?"

Lý Hoằng vâng lời, đắc ý nói:" Hôm nay con sẽ nói với y, con ăn nhiều là nể mặt y."

"Đúng, nói như thế, nếu y dám ú ớ một câu thôi, mẫu hậu cho y đi dát vàng bạc nhà xí."

Hai mẹ con đang nói chuyện hào hứng, Lý Hiền trong lòng nhũ nương gào khóc.

Lý Hoằng chỉ Lý Hiền:" Mẫu thân, đệ đệ đói kìa."

Vũ Mị vốn đang cười rất vui vẻ, mặt tức thì tối sầm, nói với nhũ nương:" Đưa nó đi bú sữa đi, bú xong thì bế về, không được ở lại thêm dù chỉ một khắc."

Nhìn nhũ nương bế Lý Hiền đi rồi, Lý Hoằng không hiểu:" Mẫu thân không phải nói trước kia con bú sữa của mẫu thân à? Vì sao đệ đệ lại không?"

Vũ Mị ôm Lý Hoằng bình thả nói:" Nó không xứng."

Lý Hoằng gãi đầu gãi tai, không hiểu vì sao, lại kể cho mẫu thân một số chuyện về muội tử, nói vì muội tử quá béo, nó bế rất vất vả.

Quấn lấy mẫu thân một hồi, Lý Hoằng được Vũ Mị cho phép, dẫn cung nhân tới phường Tấn Xương.

Hôm nay là thời gian hưu mộc của Vân Sơ, y làm cho Ngu Tu Dung món đậu hoa rất ngon, thứ này dinh dưỡng phong phú, rất thích hợp cho phụ nhân có thai dùng.

Chuyện trên Bá Kiều không liên quan gì tới chuyện nam nữ, chỉ là nhất thời kích động lên, muốn phát tiết, vừa vặn thấy mỹ nhân ở đó trông cô đơn, thế là chẳng nghĩ gì đã hôn.

Chính vì suy nghĩ đó mà Vân Sơ mới hùng hồn chống đỡ tới cùng trước mặt Ngu Tu Dung, không có ý gì là không có ý gì. Nếu khi đó mà là Ngu Tu Dung, y còn hôn dữ hơn.

Lý Hoằng từ bên ngoài chạy vào, Vân Na liền đem toàn bộ dát lạp hãn của mình cất đi, đứa bé đó chưa từng thấy cái gì, gì cũng muốn chơi.

Lý Hoằng thấy Vân Sơ nằm trên ghế tựa giả vờ ngủ, nó nhảy tới, vén mi mắt y:" Mẫu thân ta nói, chuyện của Vũ Duy Lương tha cho ngươi một lần, bảo ngươi làm nhiều món ngon cho ta ăn."

Vân Sơ thời gian qua dưỡng thương kha khá rồi, nhưng chưa khôi phục hoàn toàn, lười nhác nói:" Mẫu thân ngươi đúng là giỏi làm chuyện ân tình nói xuông, Vũ Duy Lương trước kia bắt nạt mẫu thân ngươi, chẳng qua vì là thân thích, nàng không tiện ra tay thôi. Lần này hắn bị đánh tét đít, người vui nhất là nàng, không phải ta."

"Vũ Duy Lương bắt nạt mẫu thân ta."

"Họ Vũ có ai là chưa từng bắt nạt mẫu thân người, còn từng không cho ăn cơ."

Lý Hoằng tức giận giật tai:" Đợi ta lớn lên sẽ giết hết bọn chúng."

Vân Sơ giật mình, ngồi bật dậy: Câu này ai dậy ngươi?"

Lý Hoằng ưỡn ngực:" Vân Na tỷ tỷ."

Vân Sơ nằm xuống, xoa đầu nó:" Những lời này để trong lòng, đừng nói ra ngoài."

Lý Hoằng ương bướng nói: "Ta biết không được nói linh tinh, ta không phải trẻ lên ba."

Vân Sơ bất lực, đúng cái giọng điệu của Vân Na:" Nói đúng lắm, ngươi bốn tuổi rưỡi rồi."

"Nói chuyện với ngươi chẳng vui gì cả, ta đi tìm Vân Na tỷ tỷ, xem tỷ ấy hôm nay đi bơi có cho ta đi theo không?"

"Ngươi nằm mơ, làm gì có chuyện nam hài tử chui vào nhà tắm nữ." Vân Na đang trốn trong bếp gặm xương, nghe thế chạy ra:

Lý Hoằng cuống lên kéo váy Vân Na:" Đệ ở trong cung tắm rửa, bên cạnh toàn là nữ."

Vân Na đánh bạt tay nó, tức giận hét:" Bây giờ ta là đại khuê nữ rồi, không thể để nam nhân thối đụng vào."

Lý Hoằng giơ tay lên mũi ngửi, lại đưa tay cho Vân Na ngửi:" Vân Na tỷ tỷ, tỷ ngửi xem, tối qua đệ mới tắm, không thối tẹo nào."

Vân Sơ ngáp dài, không can thiệp vào chuyện của hai đứa bé.

Nếu Vũ Mị nhìn thấy bộ dạng Lý Hoằng ở Vân gia, tin rằng nàng sẽ muốn chém Vân Sơ thành muôn mảnh.

Nếu Lý Trị nhìn thấy bộ dạng Lý Hoằng ở Vân gia cũng sẽ phẫn nộ vì trên người nó không còn khí phái hoàng gia nào.

Đúng thế, khi Lý Hoằng dùng vải buộc muội tử béo của mình trên lưng, còn lật đạt đuổi theo Vân Na chơi, chỉ cần là người hoàng tộc thấy sẽ mất hết thể diện.

Lý Thận hiện đang đần mặt nhìn Lý Hoằng, hắn không dám tin vào mắt mình.

Vân Sơ rót Lý Thận một chén trà, cười nói:" Nếu lúc vương gia còn nhỏ, cửu ca của ngài cũng cỏng ngài như thế thì ngài còn sợ hắn không?"

Lý Thận uống hết chén trà:" Cửu ca ta hơn ta một tháng, không thể nào cõng ta làm đệm thịt."

Vân Sơ quay đầu sang liền phát hiện Lý Hoằng bị ngã, còn ngã ra sau, cho nên muội tử béo của nó thành đệm thịt của nó thật.

Có điều không sao nha đầu béo được quấn rất dày, ngã không đau, lại có đám cung nhân mặt tái mét theo từng bước thế kia thì không xảy ra sơ xuất gì được.

"Đứa bé này sức khỏe yếu, phải chạy chơi thế này nó mới cường tráng được, vừa vặn muội tử nó cũng ở đây, là giai đoạn tốt để bồi dưỡng tình cảm huynh muội."

"Ta sợ Vũ Mị mà biết sẽ xé xác ngươi." Lý Thận nhỏ giọng nói:

"Không đâu, bao nhiêu đứa bé cõng đệ đệ muội muội mình lớn lên. Vương gia nhìn đi, ngoài kia đâu phải chỉ một mình Lý Hoằng cõng muội muội mình." Vân Sơ chỉ bản thân:" Thẫn cũng cõng Vân Na trên lưng mấy năm liền."

Lý Thận trừng mắt lên:" Ngươi bớt ba hoa đi, ngươi phải biết Vũ Mị không thể dùng lý lẽ thường mà suy đoán, nàng là người mừng giận thất thường, một khi ra tay là cực kỳ tàn nhẫn, ngươi không giữ đúng khoảng cách, hối không kịp."

Bình Luận (0)
Comment