Để chứng minh Vũ Mị đáng sợ ra sao, thế là Lý Thận kể cho Vân Sơ nghe một câu chuyện, năm xưa thái tông có một con ngựa quý, nhưng tính khí dữ dằn, không ai hàng phục được.
Thái tông liền lấy một miếng ngọc ra làm phần thưởng cho ai hàng phục được con ngựa ngày.
Rất nhiều người tự nhân hiểu ngựa đều thất bại, một hôm Vũ Mị đứng ra nói, muốn khuất phục con ngựa thì đầu tiên là dùng roi sắt đánh lên người, nó không phục thì gậy sắt đánh vào đầu, đến lúc này nó vẫn không phục thi dùng chùy thủ cắt yết hầu, vì nó không còn tác dụng nữa.
Thái tông khen ngợi Vũ Mị, đem ngọc bội thưởng cho nàng, nhưng từ đó xa lánh nàng, tới khi ngự long đăng thiên cũng không triệu kiến lần nào nữa.
Cho nên hắn đưa ra kết luận, bất kỳ ai muốn kiếm chác lợi ích gì từ Vũ Mị sẽ không có kết cục tốt, mà Vân Sơ quá gần gũi với Lý Hoằng nói không chừng là tự chuốc lấy cái chết.
" Ta đã cảnh báo ngươi rồi, không nghe nữa thì đừng trách, hôm nay ta tới đây không phải để lải nhải với ngươi, mà là hỏi vụ án sứ giả Thổ Phồn bị diệt môn rốt cuộc là sao?"
Vân Sơ giang tay:" Chuyện này vương gia phải đi tìm Vũ Duy Lương, hắn mới là người xử lý, thần biết gì đâu, có văn thư làm chứng."
Lý Thận khinh bỉ Vân Sơ:" Đừng lôi trò đó đối phó với ta, ngươi và Bành Thọ hợp mưu đưa hắn xuống hố, tưởng người khác không nhìn ra à? Ta chỉ muốn biết ngươi đã biết gì về vụ án này?"
"Thần hôm đó tới hiện trường, phát hiện kẻ hành hung thủ pháp dứt khoát, võ lực cường hãn. Hỏi đám phó dịch mới biết, từ lúc tiếng hét đầu tiên vang lên, tới khi xung quanh im ắng, chưa tới một tuần trà." Vân Sơ nhùn vai:" Sau đó thì bị người ta đuổi đi rồi. Vương gia, người Thổ Phồn nổi danh võ lực hơn người, ngài nói xem, ai có loại bản lĩnh giết sạch họ trong thời gian ngắn như thế?"
Cơ bản giống điều Lý Thận biết trước đó, hắn liếm môi, Vân Sơ nói không sai, hộ vệ trong phủ của hắn cũng không có bản lĩnh ấy.
Vân Sơ thở dài kể khổ:" Con người thần coi như có chút trách nhiệm, án xảy ra trên địa bàn đều nhận lấy, không đẩy cho người khác. Nhưng chuyện này thì không được, vương gia xem nhà thần không phải trẻ con thì toàn phụ nhân, thần có mấy cái gan mà đi chọc vào loại người đó?"
"Dù lần này mang tiếng một chút cũng phải đẩy đi thôi chứ biết làm sao?"
Lý Thận thông cảm:" Cũng phải, nhưng như thế nhà có bản lĩnh này trong thành Trường An không nhiều."
Vân Sơ thêm nước trà cho Lý Thận:" Thần là viên quan nhỏ, ngài là vương gia nhàn tản, chúng ta lo chuyện này làm gì, sống cuộc đời của mình còn hơn."
Nói ra thì Lý Thận là phủ doãn Kinh Triệu phủ, hiển nhiên đây phải là trách nhiệm của hắn mới đúng, đến hỏi chuyện Vân Sơ là chuyện trong phận sự phải làm, nhưng người ta đều quên mất có vị phủ doãn như hắn rồi, đôi khi không khỏi chạnh lòng: "Phải, gần đây nghe người ta bàn tán chuyện này nhiều, bất giác cũng sinh chút suy đoán, người này một có thù sâu với người Thổ Phồn, hai trong nhà ... Được, được, không nói nữa."
Lý Hoằng cõng muội tử béo chạy trong sân liền một lúc gần nửa canh giờ, mồ hôi đầm đìa. Nhân lúc bóng đái lợn bị Vân Na đã bay đi, nó cõng muội muội chạy tới, cúi đầu xuống cốc trà của Vân Sơ, như cá voi hút nước, làm một hơi hết cốc trà mà chưa đã.
Lý Thận nhấc ấm trà lên thêm nước cho chất tử, Lý Hoằng rối rít nói một tiếng "đa tạ hoàng thúc", uống một hơi nửa cốc lại la hét cõng muội tử đi tiếp tục đá bóng với đám Vân Na.
Mặc dù Lý Hoằng mồ hôi đầm đìa, tóc tai rối bù, lôi thôi lếch thếch, nhưng chạy gần một canh giờ mà còn dư sức, đây là biểu hiện khí huyết sung túc.
Lý Thận từ nhỏ theo Tôn Tư Mạc, y thuật không tới mức xem bệnh bốc thuốc chứ kiến thức không ít, có thể nhìn ra đứa bé này không gặp chuyện gì xấu thì sẽ trường thọ.
Vân Sơ thấy hắn nhìn Lý Hoằng tới thất thần thì nói:" Trẻ con phải nuôi như thế, sau này có gặp phải tai họa, bệnh tật gì thì cũng dựa vào sức khỏe cường tráng mà vượt qua được."
"Đợi khi nó tám tuổi, gân cốt đầy đủ sẽ có thể luyện võ, thân phận của nó mà không có chút bản lĩnh phòng thân thì không sống nổi."
"Phải rồi, năm xưa vì sao vương gia không luyện võ? Ngàn vạn lần đừng nói bên cạnh lão thần tiên không ai biết chuyện này."
Lý Thận tiếp túc nhìn Lý Hoằng chạy chơi la hét, buồn bã nói:" Khi ta được đưa tới bên lão thần tiên thì gân cốt hỏng hết rồi, lão thần tiên chăm ta từng ly từng tý mới ống được. Ta có thể cưới vợ sinh con đã là may mắn, còn dám yêu cầu gì nữa?"
Vân Sơ chỉ có thể thở dài, vị vương gia này sống thực sự quá thảm.
Lý Thận đi rồi, bóng hình cô độc bi thương.
Lý Hoằng thì bị Thôi nương tử kéo đi tắm.
Cho dù nó rất muốn cùng tắm với Vân Na ở nhà tắm lớn, cuối cùng nó chỉ có thể cùng tắm với muội muội ở gian nhỏ, đã thế muội muội nó còn đái vào ao nước.
Cùng lúc đó trong trạch viện xa hoa, mùi thuốc nồng nặc, người trong nhà đều cúi mặt, đi đứng khẽ khàng hết mức, thời gian qua tâm tình gia chủ cực tệ, bất cẩn một chút là chuốc lấy họa sát thân.
"Chuyện này nhất định là Lý Tích làm, chỉ có ông ta mới có năng lực đó." Vũ Nguyên Khánh sức khỏe không tốt, nói vài câu đã ho:
"Bảo sao hai tên súc sinh Vân Sơ và Bành Thọ lại trăm phương nghìn kế đẩy chuyện này lên người cháu, khi đó cháu đúng là bị ma quỷ che mắt rồi, sao lại đồng ý cho bọn chúng rút lui chứ?" Vũ Duy Lương nằm úp trên giường, cử động một chút là đau tái mặt:
"Nói cho cùng đều tại ngươi bị lòng tham che mắt còn trách ai được?" Vũ Nguyên Sảng hậm hực:" Cứ tưởng vị trong cung kia sẽ giúp chúng chứ, lần này ngươi có thể thoát khỏi vũng bùn đoán chừng do Hàn quốc phu nhân giúp, tỷ ấy vừa mới mất khi sinh, bệ hạ rốt cuộc phải nể chút mặt mũi."
Vũ Nguyên Khánh mắng:" Ngậm cái mồm thối của ngươi lại, chuyện này mà có thể nói à?"
Vũ Nguyên Sảng ngậm miệng cúi đầu.
Chỉ có Vũ Duy Lương vẫn nghiến răng ken két:" Vân Sơ, Bành Thọ, lão tử không tha cho các ngươi, còn cả Lý Tích nữa, các ngươi đợi đấy, rồi sẽ có một ngày, lão tử khiến các ngươi chịu hết khổ cực nhân gian."
………. ………….