Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 381 - Q2 - Chương 162: Giao Cho Ta Là Được.

Q2 - Chương 162: Giao cho ta là được. Q2 - Chương 162: Giao cho ta là được.

Vết thương đã ổn định rồi, chỉ cần không cử động mạnh sẽ không thành vấn đề, vì thế Vân Sơ lại tới huyện nha làm việc. Công vụ của Vân Sơ hôm nay rất nhẹ nhàng, chỉ có buổi chiều gặp một quả phụ trẻ, yêu cầu tái giá.

Bình thường Vân Sơ không xử án, đây là chuyện của pháp tào, chỉ khi nào liên quan tới chuyện đại lễ nhân luận thì mới tới quan viên chấp chính địa phương như y ra mặt.

Vân Sơ xem quyển tông và cáo trạng, lập tức phán quả phụ mau mau cải giá.

Chẳng có gì để nói, đây là hộ thiết tượng, người cha mới 40, quả phụ là thê tử của trưởng tử thiết tượng, phía dưới có hai tiểu thúc tử khỏe khoắn.

Lão bà thiết tượng mất sớm, trong nhà chỉ còn lại quả phụ bà ba nam tử. Cáo trạng do phường chính đương địa viết, viết rất đơn giản, hỏi, quả phụ này có nên cải giá không?

Đương nhiên phải gả đi, nếu không nhà đó xảy ra chuyện trái nhân luân, Vân Sơ sẽ bị lễ bộ thượng thư gọi lên triều, nhổ nước bọt vào mặt.

Ở Đại Đường, giết người không phải là chuyện lớn, làm chuyện trái nhân luân mới là đại án. Một khi nơi nào để xảy ra chuyện này là thối khắp mười dặm, không nhà tử tế nào muốn gả khuê nữ tới.

Trên công đường Vân Sơ nhìn ba nam tử cường tráng đen xì xì, lại nhìn tiểu quả phụ trẻ trung có vài phần tư sắc, không khỏi thở dài, người ta không nhìn trúng hai tiểu thúc tử.

Khi tiểu quả phụ cầm lấy văn thư phán quyết, hớn hở mang hồi môn đi tìm tình lang, ba nam nhân kia ai nấy như người mất hồn, Vân Sơ chẳng có cách nào, dù thấy họ oan ức cũng chịu thôi.

Vân Sơ về tới nhà kể cho Ngu Tu Dung chuyện này, Ngu Tu Dung lại có cái nhìn khác, nàng thấy quả phụ kia cầm tiền nhà thiết tượng đi gặp tình lang là chuyện tốt, đó là may mắn của nữ tử đó.

Nghe lão bà nói vậy, Vân Sơ hiểu mình hôn ca cơ kia đúng là sai lớn rồi.

Chuyện đã qua cả tháng, bà nương này vẫn còn nhớ.

Nhiều chuyện người ta vẫn nhớ lắm.

"Tất cả đều hoài nghi đồ sát sứ giả Thổ Phồn là do Anh công làm, mà Anh công lại không có bất kỳ hành động phản bác nào."

Ôn Nhu suốt ngày ru rú trong nhà, ít ra ngoài hấp thụ ánh sáng nên trắng càng thêm trắng, lại còn hay thức đêm đọc văn thư, mắt đỏ hoe, trông rất giống quỷ:" Chúng ta không bị động chờ đợi thế này được, làm bước tiếp theo được rồi đấy."

Chuyện trong tính toán của Vân Sơ thôi, càng là người có địa vị cao càng biết chuyện Từ Kính Nghiệp làm ở Thổ Phồn, rồi hết sức tự nhiên liên tưởng tới Lý Tích diệt sứ đoàn Thổ Phồn, mưu cầu con đường sống cho tôn tử.

Không thể tính Vân Sơ đổ tội cho ông ta, ai bảo ông ta có ý đồ dùng y làm dê thế tội trước, nói ra Vân Sơ thấy mình cứu tôn tử ông ta, ông ta còn phải tạ ơn.

Không ngờ đối diện với bao nhiêu ánh mắt nghi ngờ đổ vào người như thế, Lý Tích lại không có bất kỳ phản ứng gì, thái độ lấy bất biến ứng phó vạn biến này của ông ta dần dần đổ dồn áp lực về phía đám Vân Sơ. Người ngoài không nói làm gì, người trong cuộc đều hiểu, chỉ có vài đối tượng khả nghi trong chuyện này thôi.

Lý Tích biết mình không làm, vậy mà ông ta cứ im ỉm, chứng tỏ ông ta có nghi ngờ nào đó …

Bước tiếp theo là Vân Sơ định dùng người Thổ Cốc Hồn đột kích đội ngũ của Luận Khâm Lăng, bọn họ đâm lao phải theo lao, trừ bỏ mối họa này:" Có điều ta hơi lo sức chiến đấu của người Thổ Cốc Hồn."

Ôn Nhu một lần liếm máu, tên văn nhân này tự tin cùng hung hăng hơn hẳn:" Thế thì chúng ta tự làm, Luận Khâm Lăng mang theo ba trăm thân vệ, nhưng chưa rõ là hắn sẽ đi tới Thục hay từ Thanh Hải tới."

"Nếu là từ Thục thì chúng ta cần bộ tốt mai phục là đủ, nếu từ Thanh Hải thì phải có kỵ binh, cái này hơi phiền."

Vân Sơ cau mày, tay gõ gõ bàn:" Nếu có thể tạo điều kiện cho ta đối chiến với Luận Khâm Lăng, ta có thể lấy đầu hắn."

"Ngươi kiêu ngạo thái quá rồi đấy, tuy ở Quốc tử giám, ngươi xưng vương xưng bá, nhưng muốn đấu với Luận Khâm Lăng, ngươi không làm nổi!" Ôn Nhu phản đối:

"Thái tông năm xưa bắt được Đậu Kiến Đức là dựa vào Huyền giáp trong kỵ. Lương Kiến Phương ở Sóc Phương bị đoạn hậu, người Đột Quyết bao vây, chỉ 500 thân vệ có thể kháng cự hai vạn người Đột Quyết một ngày một đêm."

"Nên ngươi muốn đối chiến với Luận Khâm Lăng phải có một nghìn người mới phá được 300 thân binh của hắn, nếu không khỏi tính."

"Ngươi chỉ cần thăm dò tin tức, xác định điểm tập kích:" Vân Sơ khẳng định:" Còn lại để ta."

"Ngươi có cách à? Cách gì?"

"Ngươi cứ coi ta là mãnh tướng vô địch để an bài là được rồi."

Ôn Nhu đần mặt, tuy tên này rất kiêu ngạo, nhưng trong nhận thức của hắn, không phải loại háo thắng mà làm chuyện ngu xuẩn:" Ngươi có bản lĩnh đó à?"

Vân Sơ nghiêm túc gật đầu:" Ngươi sẽ được chứng kiến một thời đại mới tới."

"Thật à?"

"Thật trăm phần trăm."

Ôn Nhu vẫn không tin:" Nếu ngươi mà làm được, sau này ngươi chỉ đâu ta đánh đó."

Vân Sơ cười gằn:" Được rồi, chính ngươi nói đấy nhé."

Bộ dạng này của Vân Sơ làm Ôn Nhu chột dạ, tên khốn này sao tự tin thế, chẳng lẽ là thật, mắt đảo một cái, hắn có kế:" Nói đại sự mà ngươi còn không chịu đàng hoàng, ta thu lại lời vừa nói."

"Không chơi nuốt lời như vậy."

"Mà ngươi thực sự lợi hại vậy à?"

"...."

Con khỉ già nấp trong một cái hang sâu, hai tai vẫn còn ù đi, nhìn ba đồng bạn còn sót lại quỳ dưới chân, hai tay chấp lại quỳ bái, ông ta chẳng mảy may nhúc nhích.

Mười mấy bước phía trước ông ta, ba Côn Lôn nô thân thể cường tráng như hùng sư đen như sắt ngã xuống, một cây chùy lớn lăn lông lốc tới bên chân ông ta.

Con khỉ già cầm chùy lên, từ từ đi tới bên ba tên Côn Lôn nô như cơn ác mộng đó, dùng chùy đập chết hai tên còn thở. Về phần tên thứ ba thì không cần phải để ý, hai chân hắn đã đứt tới gối, ngực cắm một thanh đao, chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Tới giờ Con khỉ già vẫn không tin nổi, mình chỉ ném ra một thứ nặng ba cân, sau đó ba tên khổng lồ được huấn luyện kỳ công chết dưới tay mình.

Từ nét mặt của tên Côn Lôn nô cuối cùng còn thở có thể nhìn ra, thứ quái vật giết người chưa từng sợ hãi này biết sợ rồi.

Từ trong hang đi ra, Con khỉ già sờ ngực, nơi đó còn một cái, không nhịn được cười lớn.

Ba đồng bạn còn sót lại vẫn chắp tay quỳ trên mặt đất bái tạ thần tích.

(*) Luận Khâm Lăng là con của Lộc Đông Tán, thực ra còn có cách gọi khác là Luận Đông Tán, do cách dịch thôi.

Bình Luận (0)
Comment