Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 382 - Q2 - Chương 163: Chẳng May Làm Được Thì Sao.

Q2 - Chương 163: Chẳng may làm được thì sao. Q2 - Chương 163: Chẳng may làm được thì sao.

Vân Na quỳ trên một cái ghế dài nhìn ca ca tẩu tử cho quả cầu tròn vào giấy dầu dầy, mỗi lần lắp quả cầu đen ấy, ca ca còn dùng cân để cân, hết sức nhẹ nhàng.

Cuối cùng đem quả cầu đen ấy vào trong hộp đen, trong hộp đen có rất nhiều cục sắt nhỏ, cái tròn cái dẹt, cái có gai.

Chỉ cần cái hộp nổ, sắt sẽ bắn tứ tung.

Xếp đặt trong, cái hộp trông giống như cuốn sách dày.

Không biết ca ca làm cái này để làm gì, dù sao thì mỗi khi làm thứ này, cả nhà chỉ có nó và ca tẩu có thể tham gia. Mà quả cầu sắt kia chỉ có ca tẩu được đụng vào.

Bận rộn nửa buổi tối, Ngu Tu Dung đang mang bầu mệt rồi, nhưng nàng không nói gì cả, vẫn tiếp tục làm việc.

Đây là cơ mật tối cao của Vân gia, là gốc rễ an thân lập mệnh của Vân gia ở Đại Đường.

Hiện giờ phối phương thứ này chỉ một mình phu quân biết, dù là Vân Na cũng không biết.

Nhìn đôi mắt vô tri mở tròn của Vân Na, Ngu Tu Dung đột nhiên thấy trượng phu nổi hứng lên hôn một ca cơ chẳng là gì cả.

Có thể vào thư phòng này, đích thân đụng vào thứ này mới tính là người Vân gia thực sự.

Vất vả lắm mới xong việc, Vân Sơ cẩn thận đặt chúng vào trong hai cái hộp gỗ không có chút đồ sát nào, thở phào nói với Ngu Tu Dung và Vân Na:" Không được nói với ai hết."

Cả hai gật mạnh đầu.

Vân Sơ đặt tay lên cái bụng nhô cao của Ngu Tu Dung, nói nhỏ:" Đợi con trưởng thành, nếu tâm tính tốt thì nói với nó, nếu không thì xem tâm tính đứa khác."

Vân Na giơ tay:" Ca ca, muội thì sao?"

Vân Sơ xoa đầu nó:" Muội có thể dùng thứ này, nhưng không thể nói với muội dùng ra sao."

Vân Na yên tâm rồi, ca ca không bắt nó học cách làm, nó chỉ cần dùng thôi, nó cũng chẳng muốn biết thứ này rốt cuộc làm ra thế nào.

Khi đi ngủ, Ngu Tu Dung cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được, chùm chăm trên đầu nói chuyện với Vân Sơ.

"Phu quân, thứ này lợi hại vậy sao?"

"Đúng đây chỉ là thứ sơ cấp nhất thôi, hiện chưa thể nói bí phương cho nàng cũng là để an toàn, một khi chỗ ta có nguy cơ, nàng sẽ biết bí phương."

"Thiếp không muốn biết."

"Ta cũng hi vọng cả đời này nàng không biết tới nó, nhưng chuyện sau này, ai mà biết được."

…………. …………….

Khi Vân Sơ gặp lại Ôn Nhu thì giật nảy mình, tên này hai mắt đỏ ngầu, vành mắt đen xì, có thể so với gấu mèo trong rừng.

"Ta nghĩ rất lâu, rất lâu mà không nghĩ ra, ngươi bằng vào cái gì mà tự tin có thể phá được quân trận của Luận Khâm Lăng chứ."

Không ngờ tên này cố chấp đến thế, chuyện đã qua mấy ngày rồi, ai ngờ hắn để trong bụng, còn dằn vặt bản thân thành ra thế này, mình đúng là tạo nghiệt. Vân Sơ cười méo xẹo:" Đừng suy nghĩ lung tung nữa chỉ cần Luận Khâm Lăng tới Trường An là ngươi sẽ thấy."

"Rốt cuộc là thế nào?"

"Ngươi sẽ thấy thôi, giờ đi ngủ đi, nếu không tới lúc đó ngươi bỏ lỡ."

Ôn Nhu khổ sở:" Ta không ngủ được, ta cứ nhắm mắt vào là suy nghĩ ...."

Vân Sơ không khách khí, giơ tay chặt cổ đánh ngất Ôn Nhu luôn.

Vân Sơ chưa bao giờ định đem công thức thuốc nổ công bố, trên lịch sử, thứ này do người Đường phát minh, sau khi phát hiện ra thuốc nổ, họ không nghĩ tới dùng trong quân dụng, mà nghiên cứu phát triển thành rối pháo hoa rực rỡ chói mắt ...

Mỗi lần phường Tấn Xương biểu diễn rối pháo hoa, Vân Sơ rất đau lòng.

Cho nên Vân Sơ thà giữ bí mật này, tới khi tất cả mọi người coi trọng hẵng hay.

Bây giờ Vân gia muốn đứng vững chân ở Trường An, muốn giữ tòa thành huy hoàng này không có thuốc nổ không được.

Y phải đem sự đáng sợ của thuốc nổ khắc vào trong tim mỗi người Đại Đường, để họ biết coi trọng mới được.

Dù trong lòng hết sức nóng ruột về chuyến đi của Luận Khâm Lăng, Vân Sơ không thể suốt ngày tập trung vào việc này, lão già Lý Tích đó vẫn đang ở trong bóng đêm âm thâm theo dõi, nên Vân Sơ càng thể hiện không khác gì thường ngày.

Bông trong ruộng đã nhô lên, chỉ là chẳng chỉnh tề gì cả, lố nha lố nhố. Vì thế nông phu bắt đầu tỉa cây ở những nơi chật chội, trồng bù vào nơi thưa thớt.

Từ nghi cây bông mọc, Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ cứ cách vài ngày lại đi thị sát ruộng bông một lượt.

Nhìn tình hình mà xét, bông trồng ở đất phèn rốt cuộc không thẻ so được với bông trồng đất tưới.

Đây đúng là câu nói thừa, nhưng bác sĩ nông học lại bảo với Vân Sơ, Lưu Nhân Quỹ, bông mọc trong đất phèn thì rễ bám sâu hơn bông ở đất tưới, nói cách khác nó sẽ có sức sống mạnh mẽ hơn.

Bác sĩ nông học đào cây lên so sánh cho Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ xem, bọn họ phải thừa nhận là người ta nói đúng.

"Giống cây sinh biến đổi à?" Vân Sơ chẳng hiểu gì:

"Không ai có thể nói rõ, bây giờ loa bông ở ruộng phèn có thể kết trái bông không? Nếu như có thể thì năm sau lấy cây ở đất phèn ra trồng ở đất tưới." Bác sĩ nông học có vẻ hưng phấn lắm, nếu có thể tìm ra giống bông sản lượng cao mà lại kháng phèn được, hắn từ tòng cửu phẩm tăng lên ba cấp cũng không là gì:

"Thế cái này là sao?" Vân Sơ lại chỉ thứ giống rau cải:

"Đó là cải Giang Nam, lên phương bắc không thích ứng được, ti chức đang thử cho nó tạp giao, xem có thể trồng ra được rau cải thích hợp với phương bắc không?"

"Nếu thế sao lại trồng ở đất phèn."

Mấy cây rau này lá thì vàng vọt, vừa mỏng, vừa thưa, trông chẳng có chút sức sống nào.

Bác sĩ nông học giải thích:" Ti chức muốn xem thứ này trồng trong đất phèn có hiệu quả như bông không? Cây cối sống ở nơi hoàn cảnh ác liệt thì thường ngoan cường hơn. Còn sống ở đất màu mỡ lại hài lòng với hiện trạng."

Vân Sơ cảm giác tên bác sĩ này đem tư tưởng con người gán vào cây cối rồi.

Rất nhiều cây cối đem lên phương bắc không trồng được, vì không chịu nổ rét, không chịu nổi lạnh. Cây mọc ở phương bắc là do hoàn cảnh thôi, nếu được chúng muốn mọc ở nơi đất đai màu mỡ, nguồn nước sung túc chứ. Nhưng vị bac sĩ này có ý tưởng tạp giao thực vật là khá rồi.

Vân Sơ không nói để hắn thay đổi lối suy nghĩ, lúc này có sai cũng là sai giá trị, thậm chí còn quan trọng hơn thành công.

Cho nên Vân Sơ cấp ngay cho vị bác sĩ nông học này 100 quan nghiên cứu khoa học, không yêu cầu hắn có thành quả gì, chỉ cần hắn tiếp tục làm việc hắn muốn làm.

Vì vừa rồi vị bác sĩ này còn đề xuất đem lê tạp giao với đào.

Thế là sau khi Vân Sơ chi ra 100 quan nghiên cứu khoa học, vị bác sĩ này thề sẽ đem toàn bộ cây cối trên đời này đi tạp giao.

Khuôn mặt hắn lúc đó có chút điên cuồng.

Vân Sơ ăn mai hạnh rồi, táo lê cũng chưa phải ăn qua, bí rợ kết hợp bí ngô là chuyện thường. Thậm chí vân Sơ còn thấy dây leo dưa chuột dài mấy chục mét hành thành sinh sản công nghiệp hóa cơ mà.

Chẳng qua là lê với đào sao, chẳng may làm ra được thì sao nào?

Bình Luận (0)
Comment