Vì thế khi bác sĩ nông học khác cũng muốn làm tạp giao, Vân Sơ không thể thiên vị, cả buổi sáng nghe tư tưởng của sáu vị bác sĩ, rồi trong thời gian buổi chiều, cấp ra 700 quan nghiên cứu khoa học.
Hành vi rải tiền điên cuồng của Vân Sơ làm Lưu Nhân Quỹ chướng mắt.
"Làm bừa vô mục đích, lãng phí tiền tài."
Lưu Nhân Quỹ không chấp nhận được hành vi bại gia tử này, nhưng người ta tiêu tiền thuế của huyện Vạn Niên, ông ta chẳng thể ngăn cản.
"Cho dù là thần nông cũng không biết thứ cây nào ăn được, chẳng phải thử từng thứ mới biết à? Trước khi có kết quả, ta không cười bất kỳ một mộng tưởng nào, dù là thất bại. Chỉ cần có khả năng, ti chức sẽ ủng hộ." Vân Sơ hùng hồn tuyên bố:
Lưu Nhân Quỹ chỉ mấy chục cây rau cải Vân Sơ đem về:" Dù trồng ra thứ cải này à?"
Vân Sơ giơ mấy cây rau cải thảo yếu ớt lên:" Huyện tôn, nếu thứ này nặng mấy chục căn thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Lưu Nhân Quỹ cười phát lên:" Ngươi dám nghĩ thật đấy."
Vân Sơ vui vẻ cười theo:" Trước tiên là phải dám nghĩ rồi mới dám làm chứ."
Lời này Lưu Nhân Quỹ thấy có vài phần đạo lý, mặc dù chàng trai này có nhiều tật xấu, nhưng một điều không thể phủ nhận, y thực lòng muốn tốt cho bách tính, riêng điểm này ông ta thấy đủ hơn trăm tính xấu rồi.
Giới sĩ nhân không thiếu người mang suy nghĩ đó, nhưng bọn họ chỉ đứng trên cao thương hại người khác chứ chả làm, dù có làm cũng thường vì lòng tốt mà hỏng việc.
Nên vừa có lòng vừa có năng lực như Vân Sơ là cực kỳ đáng quý.
"Sáu ngày trước lão phu tấu đối với bệ hạ, chính thức đề nghị đưa ngươi lên vị trí huyện lệnh Vạn Niên. Người biết bệ hạ nói sao không?"
Vân Sao không đánh giá cao khả năng này:" Nói ti chức còn ít tuổi, kiến thức nông cạn, chủ đủ gánh trọng trách lớn."
Lưu Nhân Quỹ xua tay:" Bệ hạ nói quan chức hoàng gia, quý giá vô cùng, muốn có được phải có công lao tương xứng để đổi lấy, không có đường khác."
"Nói cách khác, chức huyện lệnh này bệ hạ để lại cho ngươi, nhưng ngươi cần có công lao xứng với chức này."
Vân Sơ gật đầu:" Ý bệ hạ nói bông rồi."
"Ngươi nói không sai, chính là bông, nếu năm nay bông được mùa, vậy vị trí đó của ngươi là cái chắc rồi. Chậc chậc, huyện lệnh mười chín tuổi, chưa từng có."
"Ti chức muốn quyền lực chỉ để làm được nhiều việc lơn mà thôi."
Lưu Nhân Quỹ cười:" Lão phu tin."
Vân Sơ giang rộng hai tay, tựa hồ muốn ôm lấy thành Trường An hùng vi đằng xa:" Rồi sẽ có một ngày, ti chức cho người đời thấy một tòa thành Trường An huy hoàng tột độ."
Lưu Nhân Quỹ vui vẻ nhìn chàng trai bừng bừng sức sống trước mắt, đợi y phát tiết hết, nói:" Vậy ta chỉ cho ngươi biết một con đường nhanh chóng thăng quan."
Vân Sơ chẳng quay đầu lại:" Cao Câu Lý phải không?"
Lưu Nhân Quỹ giật mình:" Sao ngươi biết."
"Anh công cũng từng mới ti chức tham dự chiến sự chinh phạt Cao Câu Ly, ti chức từ chối rồi, ti chức không đi đâu hết, chỉ ở Trường An thôi." Vân Sơ nói tới đây không khỏi hơi giật mình nghĩ tới một khả năng, lão già Lý Tích đó chưa chắc có ý hại mình, có khi chỉ là khiến y thỏa hiệp vào quân đội cho người ta sai bảo thôi:
Lưu Nhân Quỹ nghiêm mặt nói: "Không ai có thể cả đời làm quan một nơi, pháp luật triều đình không cho phép."
Vân Sơ tạm gác lo lắng sang bên:" Vậy ti chức thà cả đời không thăng quan, làm huyện lệnh huyện Van Niên cũng không phải là không thể."
Lưu Nhân Quỹ thấy ngứa đầu:" Sao ngươi lại cố chấp thế?"
Vân Sơ nheo mắt nhìn Trường An:" Ba năm trước ti chức gặp ác mộng, Trường An bị công phá, không chỉ một lần mà là sáu lần. Mỗi lần như thế, ti chức đều tận mắt thấy vô số cuộc chém giết, vô số thảm cảnh cùng ngọn lửa lớn xông thẳng lên trời."
"Lầu gác hoa mỹ, nhà cửa tinh xảo rồi văn chương tuyệt thế mà chúng ta dốc hết tâm huyết gây dựng đều hóa thành tro. "
"Huyện tôn, thành Trường An trải qua sáu kiếp nạn sẽ còn lại gì chứ? Vì thế phải biến nó trở nên thật huy hoàng thật cường đại, không ai hủy được nó, cũng không ai nở huy nói."
Lưu Nhân Quỹ thở dài:" Ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi.
Vân Sơ mỉm cười:” Vậy cứ coi như ti chức tẩu hỏa nhập ma đi.”
Từ ngoài thành Trường An đi vào trong, thế giới như chia thành hai nửa.
Khi Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ đi qua cổng thành, nhìn thấy một cái lồng gỗ, trong lồng chứa một cái đầu.
Biển thông báo ở tường thành dán một bức ảnh khuôn mặt đầy vết rỗ, xem văn thư mới biết cái đầu người trong lồng không ngờ là tên tội phạm Từ mặt rỗ.
Vân Sơ mỉm cười nói với Lưu Nhân Quỹ:" Kim ngô vệ ghê gớm thật, phá được án rồi."
Lưu Nhân Quỹ hừ lạnh:" Nếu chẳng phải Luận Khâm Lăng sắp tới Trường An, lão phu nhất định không đệ Kim ngô vệ làm việc dơ bản này. Tình nghĩa giữa Thổ Phồn và Đại Đường nhờ công chúa Văn Thành kết thành, e tới đây là hết rồi.
" Ti chức chẳng bao giờ tin chuyện thông hôn duy trì quan hệ hai quốc gia, hai thế lực. Dù có duy trì được chẳng qua chỉ là hai quốc gia đang kiêng kỵ, thăm dò nhau mà thôi, một khi thực lực phát sinh chênh lệch, tằng nghìn công chúa đi cũng vô ích mà thôi.
Vân Sơ vừa nói vừa nhìn cái đầu người trong lồng, cổ cảm thấy ngưa ngứa:
………… …………..
Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm sau khi đại thắng ở Tây Vực không quay về Trường An nhận phong thưởng mà gấp gáp mang theo một nghìn thân vệ tới Doanh Châu.
Bọn họ sở dĩ tới Doanh Châu là vì kế hoạch nước Oa ra mặt cứu viện Tân La thất bại rồi.
Oa vương không chịu ra mặt, dâng thư nói trong nước nghèo khó, lại gặp phải đại họa địa long trở mình, ở Đằng Nguyên Kinh hơn nghìn gian nhà đổ, bách tính chết mấy nghì. Lại có núi cao đổ xuống, tắc nghẽn sông, làm ruộng ngoài đồng khô kiệt.
Nay nước Oa trên dưới đồng tâm hiệp lực chống lại thiên tai, không có dư lực lượng tiến công bách tề.
Ngoài ra vì Đằng Nguyên Kinh bị hủy hoại nghiêm trọng, hi vọng đưa hai sáu kiến trúc đại sư tới Đại Đường, hi vọng được học tập làm sao quản lý kinh sư.
Sứ giả nước Oa tới mang theo trân châu, bạc, còn cả san hô đỏ cao một trượng, có thể nói, trừ việc không phái binh đánh Tề ra thì các mặt khác nước Oa làm rất tốt.
Hết cách, lúc này Tân La sắp bị Cao Câu Ly, Bách Tề, Mạt Hạt liên hợp đánh chết rồi.
Chưa tới một năm 30 tòa thành phía bắc bị công phá, trong thư tín cầu viện nói, nếu Đại Đường còn không phái binh đánh Cao Câu Lý bọn họ sẽ mất đi thuộc quốc trung thành này.
Trường Tôn Vô Kỵ cho rằng đây là chuyện tốt, đợi binh mã Cao Câu Ly, Bách Tề, Mạt Hạt toàn bộ tụ tập ở mảnh đất chật hẹp đó. Đại Đường phái một đại quân đột kích, đánh một trận dẹp luôn Bách Tề, Mạt Hạt, Cao Câu Ly.
Lý Trị không nghe, hắn thấy làm thế mất thể diện của Đại Đường, sau này không còn ai tin vào giao hảo với Đại Đường nữa.
Ngoài ra phải hấp thu bài học thái tông đông chinh, chết rét vô số.
Đợi năm nay bông được mùa, chuẩn bị đủ trang phục giữ ấm cho quân đội Đại Đường mới tới Liêu Đông tác chiến.
Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm tới Liêu Đông là để liên hợp Doanh Châu đô đốc Trình Dân Chấn, phát binh một vạn giả đánh Cao Câu Ly. Tốt nhất có được chiến quả, để người Cao Câu Lý không dám toàn lực đánh Tân La.