Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 386 - Q2 - Chương 167: Cô Hồn Dã Quỷ. (2)

Q2 - Chương 167: Cô hồn dã quỷ. (2) Q2 - Chương 167: Cô hồn dã quỷ. (2)

Tú Nương đi ra đóng cửa sân lại, cài chắc chắn rồi mới quay về, nhìn bóng nam nhân không rõ ràng ở chân tường, nói nhỏ:" Vừa nãy ngươi cho nhiều tiền lắm rồi."

"Đó là tiền lần trước." Ân Nhi Hổ nói không có chút biến đổi cảm xúc gì:

Ngắm nhìn mặt trăng là một trong số ít sở thích của Ân Nhị Hổ, Tú Nương thấy hắn không để ý tới mình thì cẩn thận đi vào phòng. Vốn định đóng cửa lại, nhưng không biết làm sao, nàng để lại một khe hở, nói:" Nếu thấy lạnh thì vào."

Không khí trong phường Quang Phúc không dễ ngửi lắm, hòa trộn của thứ mùi khai thối cùng với mùi mốc, chẳng so được với phường Tấn Xương đông người qua kẻ lại. Vì phường Tấn Xương nhiều cây, nhiều trúc, còn nơi này cây cối ít tới đáng thương.

Khi trăng sáng, xung quanh nó chẳng tìm thấy ngôi sao nào, chỉ có lúc cong cong như móc câu này mới phát hiện ra bên cạnh nó thực ra còn có một ngôi sao sáng, rất sáng.

Ân Nhị Hổ nhìn ngôi sao đó rất rất lâu, cô gắng để đôi tay run rẩy của mình yên tĩnh lại, đó không phải là sợ hãi, mà là phấn khích.

Chủ nhân nói, ngày kia sẽ có một trận ác chiến, họ phải giết sạch kẻ địch, hơn nữa không thể rơi vào tay địch.

Hắn không thấy mệnh lệnh này có gì không ổn, hai năm rưỡi qua, chủ nhân đối xử với hắn rất tốt, tiền bạc không thiếu, cơm áo chẳng lo, có điều cuộc sống rất nhàm chán.

Ân Nhị Hổ biết mình khả năng không bình thường, vì ngoại trừ chém giết ra, hắn chẳng nghĩ tới cái gì khác.

Tuy không biết kẻ địch phải đối diện là ai, nhưng hắn mong ngày kia tới thật nhanh, còn về phần giết ai thì hắn thực sự chẳng thấy có gì quan trọng hết.

Khi Ân Nhị Hô đang nóng ruột, cửa lại mở ra, Tú Nương bê một cái bát lớn xuất hiện, khẽ khàng:" Ta làm ít bánh canh, ngươi có muốn ăn không?"

Ân Nhị Hổ ngửi thấy mùi thơm thơm chua chua, đây là cách làm bánh canh của nhà ăn lớn, có điều người ta không gọi là bánh canh mà gọi là mỳ canh chua.

Hắn nhận lấy cái bát lớn, trong bát không ít mì, còn phủ cả lớp hành hoa, mùi vị không tệ, chỉ là thịt hơi ít.

Tú Nương thấy Ân Nhị Hổ ăn rồi mới kể:" Ta tới phường Tấn Xương tham gia khảo thí phó phụ, kết quả trù nương nói, ta làm bánh canh không ngon, không được tuyển."

Ân Nhị Hổ hơi khựng lại:" Cô đừng nghe bà nương đó nói linh tinh, bà ta muốn nhét thân thích vào mới đánh trượt cô, cô làm bánh canh rất ngon, đủ tới nhà ăn lớn làm trù nương rồi."

Tú Nương mừng rỡ:" Thật à?"

Ân Nhị Hổ ăn mì xùn xụt:" Thật, mỳ nhà ăn lớn dựa vào nhiều mỡ nhiều thịt để lừa miệng người ta thôi, luận tới mùi vị, kém xa bánh canh do cô làm."

Tú Nương ngồi xổm xuống, khoanh tay trên gối, đặt cằm xuống đó, ngẩng đầu nhìn Ân Nhị Hổ ăn, cảm giác rất thích, bao lâu rồi chẳng có ai để nàng nấu cho ăn:" Nói bừa, làm sao ta so được với trù nương ở nhà ăn lớn."

Ân Nhị Hổ khẳng định:" Ta ngày ngày ăn ở đó, sao lại không biết chứ?"

Tú Nương hâm mộ lắm:" Ngày nào cũng ăn à?"

Ân Nhị Hổ nghĩ một lúc lấy trong lòng ra ba cái thẻ trúc đưa Tú Nương:" Mai cô tới nhà ăn lớn ở phường Tấn Xương thử đi, một cái thẻ trúc ăn được nhiều thứ lắm đấy, so sánh là biết rồi."

Tú Nương cầm thẻ trúc trơn bóng, thích vô cùng, nàng nghe người ta bàn tán về nhà ăn lớn từ lâu:" Ta nghe nói hoàng đế và các quý nhân thường tới phường Tấn Xương, người như ta cũng tới được à?"

Ân Nhị Hổ cười:" Cô ném hai tiền vào cái sọt là có thể đàng hoàng đi vào. Đương nhiên, nếu không muốn bỏ tiền thì có thể đóng giả ăn mày, cũng có thể ăn được đồ thừa của khác, mùi vị không kém, một bữa ăn no ba ngày."

"Lại nói linh tinh, nhà ai lại đem cơm trong bếp cho ăn mày."

"Thật, ta ăn rồi mà, trù nương thấy ta cao lớn liền cho bát mỳ, trong bát có cả miếng thịt khách ăn dở. Cô không biết, thịt vừa thêm vừa mềm, vào lưỡi một cái muốn tan, đến giờ ta còn không hiểu sao có người bỏ miếng thịt đó đi."

Tú Nương nghi ngờ:" Bộ dạng ngươi không giống ăn mày."

"Ba năm trước ta bị bệnh nặng, người trong nhà sợ ta truyền bệnh, ném ta ra loạn táng cương, ta giằng co ba ngày với một con sói, không ngờ sống được. Bò ra khỏi loạn tán cương, đi theo đám ăn mày hai tháng, người yếu lắm, tới nhà ăn lớn xin ăn, không ngờ nhờ cơm thừa canh cặn mà khỏe lại."

"Giờ ngươi còn làm ăn mày không?"

"Không làm nữa, đang làm cái khác."

Bất tri bất giác Ân Nhị Hổ ăn hết bát mỳ, trả bát mỳ không cho Tú Nương, mới nhận ra, đây có khả năng là cái bát duy nhất của người ta.

Tú Nương vui vẻ nói:" Ta ăn ít lắm, không ăn cũng chẳng sao, nói chuyện với ngươi còn vui hơn."

" Không ai nói chuyện với cô à?"

"Cha mẹ mất cả rồi, sau khi a đệ tòng quân, ta liền làm chuyện này, thế là không ai nói chuyện với ta nữa. Không sao, giờ ta chỉ mong phường Tấn Xương tới phá nhà ta, xây lại thành tiểu lâu hai tầng, đợi a đệ từ Tây Vực về cưới vợ sinh con. Khi đó ta sẽ không làm nghề này nữa, trông con cho a đệ."

Ân Nhị Hổ trầm mặc một lúc, hỏi:" A đệ của cô làm lính của chiết trùng phủ nào ?"

"Kỳ Châu chiết trùng phủ … à, nó chưa phải là phủ binh, khi đi nó còn nói với ta, đợi nó lập quân công trở về, sẽ chuẩn bị hồi môn thể diện cho ta ..."

Nghe Tú Nương ríu ra ríu rít không ngừng, Ân Nhị Hổ cúi đầu xuống, hắn biết, đệ đệ của Tú Nương tám phần không về được. Đám Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm đại chiến với A Sử Na Hạ Lỗ ở Thông Lĩnh, nghe nói trận chiến đó thảm liệt vô cùng: "Đợi đệ đệ cô về, cô có thể gả đi rồi."

"Người như ta còn gả đi được sao? Chỉ cần đệ đệ ta không chê, ta sẽ theo nó cả đời. Nó sẽ sinh thật nhiều con, ta ở nhà trông con cho nó, để vợ chồng nó sẽ kiếm thật nhiều tiền, không sống khổ thể này nữa." Giọng Tú Nương tràn ngập chờ mong:

Ân Nhị Hổ chẳng hiểu nổi, bình thường cả ngày hắn chẳng nói một lời, lại nói chuyện cả đêm với một xướng kỹ cửa khép hờ.

Khi trời sáng hắn rời khỏi nhà Tú Nương, phát hiện tên Trị An kia đã tỉnh rồi, đang kéo áo nhìn vết đấm rõ ràng ở bụng.

Thế là Ân Nhị Hổ lần nữa đi tới, tóm cổ áo Trị An, dồn sức đám liên tục bảy tám phát.

Tới khi Trị An miệng phun máu, có dấu hiệu nội thương rõ ràng mới buông tên này ra, thấy ít nhất hắn có phải nằm trên giường dưỡng thương một hai tháng.

Ân Nhị Hổ yên tâm rời phường Quang Phúc.

Chuyến đi này, hắn thấy mình phải chuẩn bị kỹ càng, đừng để chết ở chiến trường, nữ nhân đó thật đáng thương, a đệ chiến tử rồi không biết, có cơ hội tìm nàng nói chuyện cũng không tệ.

Bình Luận (0)
Comment