Từ sau khi thái tông hoàng đế ngự long đăng thiên, Tùng Tán Can Bố vì biểu lộ đau thương mà chủ động thoái vị, nhường vị trí tán phổ cho nhi tử Cộng Nhật Cộng Tán. Sau khi Cộng Nhật Cộng Tán sinh một đứa con lại chết một cách khó hiểu.
Tùng Tán Can Bố nổi giận, lần nữa chấp chính, đáng tiếc lần này ông ta chấp chính chưa được ba tháng cũng chết nốt.
Giờ tán phổ Thổ Phồn là đứa bé sáu tuổi, được Lộc Đông Tán phò tá.
Lộc Đông Tán thực lực cường đại, thêm vào được Luận Khâm Lăng giúp đỡ, cha con họ làm ra bất kỳ quyết định gì ở Thổ Phồn đều không ai dám chất vấn.
Giờ Luận Khâm Lăng vào Đại Đường, Văn Thành công chúa thấy rằng đây là cơ hội có thể tận dụng, liền có chuyện người Thổ Phồn vượt vạn dặm đưa thư.
Thương thế của người Thổ Phồn này không phải có cùng lúc, hẳn trên đường đi trải qua không ít cuộc chém giết.
Khi Vân Sơ thay y phục thì biết tin người Thổ Phồn kia đã chết, song hắn đã kịp truyền đi tin tức quan trọng.
Đó là một anh hùng đáng nể.
Thái y thừa chưa giải trừ mệnh lệnh ở lại trực, khả năng là quên rồi, đó là chuyện rất nhỏ.
Ba canh giờ sau Vân Sơ dẫm lên ánh chiều tà rời thành Trường An.
Đêm đã khuya nhưng Ôn Nhu chẳng hề buồn ngủ chút nào, trong phòng hắn không thắp đèn, trăng trên trời đang dần dần chuyển móc câu sang trăng non.
Mặc dù không thể nói là sáng, nhưng cũng có thể nhìn đại khái tình hình bên ngoài.
Cầu Hàm Dương trong đêm khua cực kỳ tĩnh mịch, nước sông đen ngòm chảy qua phía dưới thi thoáng lóe liên tia sáng lạnh lẽo.
Ngoại trừ nước sông chảy cuồn cuộn, không có âm thanh nào khác, xem ra Vân Sơ không hề định ra tay trên cầu Hàm Dương.
Vốn Ôn Nhu cho rằng, Vân Sơ sẽ làm gãy cầu cho đám người Luận Khâm Lăng ngã xuống sông hết, rồi ra tay với đám vịt cạn Thổ Phồn.
Xem ra y không dùng sách lược này.
Ánh mắt nôn nóng của Ôn Nhu trong đêm tối tựa hồ có ánh đỏ, hai tay hắn nắm chặt hai góc bàn, dụng ngữ điệu gần như rên rỉ nói với bản thân:" Tên man đi đó thực sự định dựa vào võ công đánh vào vòng vây trùng trùng sao? Không thể nào."
Khi Ôn Nhu đang dày vò bản thân thì ở nơi cách cầu Hàm Dương không tới 100 bước, có hai người đang trò chuyện.
"Xong rồi chứ?"
"Từ ba ngày trước ạ, còn sơm son lên, không ai phát hiện."
"Nhớ, lúc đó xông lên cầu giết sạch, cứ thấy người là giết, không sót một ai."
"Vâng!"
Làm sao để thống lĩnh một đội quân, Vân Sơ không có kinh nghiệm, trừ xem rất nhiều bộ phim ảnh, văn chương liên quan tới quân sự, thì y chẳng biết gì hết.
Dù ở Tây Vực tham gia một cuộc chiến thảm liệt, nhưng y chỉ chỉ huy được bản thân thôi.
Tuy vậy Vân Sơ lại rất có kinh nghiệm làm sao tổ chức một cuộc tập kích bất ngờ.
Vì không những suốt từ bé ở Tây Vực y luôn dùng thủ đoạn này tiêu diệt kẻ địch mạnh hơn bản thân bội phần để bảo vệ Tắc Lai Mã và Vân Na. Khi còn là chủ nhiệm khu phố, y còn tham gia diễn luyện ứng phó các sự kiện đột suất, làm sao sơ tán quần chúng, làm sao để giảm thiểu tổn thất.
Bản thân đã ở hai vai trò tập kích và bị tập kích, nên kinh nghiệm của y vô cùng sung túc.
Đề phòng sự kiện đột phát khó hơn tổ chức sự kiện đột phát chục lần, cho nên Vân Sơ có năng lực gây chuyện cường đại.
Sự kiện đột phát là bất ngờ, dữ dội, ngắn, nguy hại phải cao. Chỉ cần dựa theo nguyên tắc này mà hành động thì khả năng thành công rất cao.
Theo như tư liệu Ôn Nhu cung cấp, thời gian để Vân Sơ gây sự kiện chỉ có mười lăm phút, mặc dù y hoài nghi tốc độ phản ứng của dân tráng, phủ binh trên văn thư, nhưng không thể nói là hoàn toàn không thể, vì an toàn, y vẫn giới hạn thời gian trong mười lăm phút.
Đến khuya Vân Sơ mới tới cầu Hàm Dương.
Đây là cây cầu gỗ, trụ câu là gỗ súc đường kính hơn một mét được than hóa rồi ngâm trong dầu trẩu.
Dưới ánh trăng, cầu Hàm Dương rất đẹp, trắm mình trong ánh trăng mát lạnh, nghe tiếng Vị Thủy sầm sập chảy ra, nhìn nước sông xoay tròn rồi đi, bốn bề thoáng đạt làm Vân Sơ sinh ra cảm xúc mang mác của thời gian trôi không ngừng.
Khi Vân Sơ đi xuống cầu Hàm Dương thì Ôn Nhu đang ngủ say, hắn uống quá nhiều rượu, nghĩ quá nhiều chuyện, nên ngủ thiếp đi mà không biết.
Trời sáng, Vân Sơ cởi áo da dê nặng nề trên người mà người Thổ Phồn với Thổ Cốc Hồn mới mặc.
Ân Nhị Hổ ăn mặc tương tự chạy tới báo nhỏ:" Người Thổ Phồn cách mười dặm, đã tách khỏi phủ binh Lũng Hữu, đang ăn cơm, đoán chừng một canh giờ nữa tới cầu Hàm Dương."
Trong đầu Vân Sơ đã xuất hiện cảnh vụ nổ, y tựa hồ ngửi thấy mùi sắt tanh như máu rỉ, thậm chí cảm thấy máu nóng bắn lên mặt.
Trái tim y lúc này vô cùng cuồng nhiệt.
Đó là một phần lý do thôi thúc y làm chuyện này, y muốn chứng kiến, muốn tự mình làm ra khoảnh khắc làm người ta rúng động tâm can đó.
Ân Nhị Hổ thấy hai mắt chủ nhân dần chuyển sang màu đỏ hung bạo, hoàn toàn khác vẻ hiền hòa thường ngày, không khỏi hơi run một cái:" Thực sự là đột kích trong thời gian một tuần trà ạ?"
Vân Sơ hít sâu ổn định cảm xúc, y cần bình tĩnh tuyệt đối làm việc này, nói rõ từng chữ:" Nhất định phải thế, chúng ta đi giết người chứ không để cược cả bản thân vào.
"Sau một tuần trà, chúng ta sẽ lên bè, thuận theo Vị Thủy trôi đi năm dặm, nhanh chóng lên bờ, chỗ đó đã chuẩn bị sẵn nữa. Dùng một tuần trà nữa về thảo thị tử của Trường An, lại có người nhận ngựa, các ngươi phân tán ra về thành."
Nói tới đó đột nhiên nhìn thẳng Ân Nhị Hổ:" Ngươi thực sự thích nữ tử ở phường Quang Phúc à?"
Ân Nhị Nhô lắc đầu:" Không phải thích ạ, chỉ thấy nàng đáng thương."
Vân Sơ tặc lưỡi mấy cái:" Ta xem di thư của ngươi, ngoài nữ nhân đó ra không nhắc tới ai khác, muốn đem toàn bộ tiền phủ tuất giao cho nàng, còn nói là không thích à?"
Ân Nhị Hổ gãi đầu:" Tại không nhớ ra được ai nữa."
Vân Sơ vỗ vai hắn:" Đời người chỉ có thế thôi mà, thích thì mang về nuôi, không muốn thành thân thì nuôi nàng cả đời là được, chẳng phải chuyện gì to tát."
Ân Nhị Hổ rất ngại ngùng chủ đề này:" Về rồi nói ạ."
Vân Sơ cười ha hả đi vào rừng cây.
Trong rừng đang có một đội lạc đà Thổ Cốc Hồn nghỉ ngơi, khi Vân Sơ và Điền Nhị Hổ tới, bọn họ chẳng nhướng mày lên dù chỉ một cái.
Cả mảng rừng im phăng phắc.