Ân Nhị Hổ rất bình tĩnh mặc áo da cừu lên, chuẩn bị ngủ thêm một giấc, một canh giờ sau sẽ là một việc rất tốn thể lực.
Vân Sơ dựa vào một cái cây, khép mắt dưỡng thần.
Một người ở bên cạnh nhìn vũ khí của Vân Sơ hỏi:" Khiêu đãng binh à?"
Vân Sơ gật đầu, liếc mắt nhìn thuẫn bài và trường đao và sáu thanh đoản mâu của đối phương, cũng là một khiêu đãng binh.
Đối phương vừa lau mâu vừa nói: "Lợi hại đấy, ít tuổi thế này đã giết người chưa?"
"Giết rồi." Vân Sơ sờ râu giả lún phún dán trên môi, y cứ tưởng mình hóa trang tốt lắm chứ:
Đối phương vỗ vai y:" Sống cho tốt, vụ làm ăn này mà xong sẽ có không ít tiền. Dù mặt ngươi bị rỗ, nhưng chỉ cần có đủ tiền, cưới một bà nương không khó."
Vân Sơ thấy tên này lắm mồm quá, bực mình hỏi:" Ngươi sợ à?"
Đối phương thở dài:" Ngươi chưa từng thấy người Thổ Phồn mới bình thản như thế, đó là một đám dã thú không sợ chết."
"Ta ở Tây Thục đánh với người Thổ Phồn một trận, sáu người Thổ Phồn giết chết chín người bọn ta, trong đó hai người bị chúng cắn đứt cổ chết."
Hắn vừa nói vừa kéo cổ áo ra, Vân Sơ thấy cổ hắn bọc một lớp lá đồng, dưới đồng là miếng da hươu, che kín cổ lại.
"Ngươi tốt nhất cũng làm thế đi, nếu không người Thổ Phồn ghé miệng tới thì hối hận cũng muộn rồi."
Vân Sơ hỏi:" Ngươi đã sợ như thế sao còn tới?"
Người đó cười ha hả:" Ta sợ chết nhưng còn sợ nghèo hơn, chủ nhân gia trả tiền rất hậu."
" Yên tâm, ta nghe nói chủ nhân giỏi lắm, an bài mọi việc hết sức chu đáo." Vân Sơ nói chẳng đỏ mặt chút nào:
Đối phương cười không ra tiếng:" Lời của ngươi rất giống đội chính của ta trước kia, trước mỗi lần tác chiến hắn đều nói thống soái anh minh ra sao? Kết quả ta làm lính sáu năm, thay bốn đội chính. Tiểu tử, tới khi đó cơ trí chút, công việc tuy tốt, mạng cũng phải giữ mới được."
Vân Sơ chỉ cười:" Ta tin bọn ta nhất định sẽ còn sống trở về."
Tên đó chẳng nghe Vân Sơ nói, chỉ một lão binh:" Ta cược ông ta chết đầu tiên."
Lão binh kia kéo chặt áo da, xoay người sang hướng khác, không thèm để ý.
"Im lặng." Giọng Ân Nhị Hổ từ hướng khác truyền tới, rừng cây tức thì yên tĩnh:
Ôn Nhu dậy từ rất sớm, trong lòng hắn như nhét hòn than, dù còn mệt, nhưng không ngủ thêm được nữa, mắt vừa mở ra là chạy tới cửa sổ nhìn cầu Hàm Dương đằng xa.
Lúc này mặt trời mới ló qua núi, trên cầu Hàm Dương đã có thương đội lên đường đi về phía tây rồi.
Những cửa hiệu ở hai ở hai bên cầu còn chưa mở cửa, không giống trong thành, mọi người không làm ăn sớm như thế.
Quanh Cầu Hàm Dương, náo nhiệt nhất là khi mặt trời lên ba cây sào, người từ Trường An tới phía tây mới tới cầu Hàm Dương.
Khi nào những người có tiền đó tới thì cửa hiệu hai bên mới mở cửa làm ăn, còn thương đội qua lại, bọn họ chẳng đời nào chịu tốn tiền ở đây.
Hai mắt Ôn Nhu lại quét bốn phía, nhưng hắn không thấy người bán kẹo hồ lô, không thấy tên bán cọc trúc, còn về nữ tử to béo rõ ràng là nam tử cải trang cũng không xuất hiện nốt.
Nhưng có vài người giống người Thổ Phồn nóng ruột canh ở đầu cầu, có vẻ đang mong đợi đại quân Thổ Phồn tới.
Ôn Nhu có chút thất vọng, lập tức tâm tình lại tốt lên, tức là mình đoán đúng rồi, không ai có thể ra tay ở hoàn cảnh này, đám người kia thấy chuyện không thể làm được nên đã rút hết.
Tên đó không tới, Ôn Nhu liền gọi đồ ăn sáng, còn lấy cả rượu, để thưởng bản thân vì bị dày vò cả đêm.
Khi bụi ở bên kia bờ sông bốc lên, phía Trường An cũng có một đội lạc đà đi tới. Ôn Nhu mới đầu không để ý tới đội lạc đà đó, dù sao ở Trường An có đội lạc đà là hết sức bình thường.
Đột nhiên có một thiếu niên mặt đen trong đội lạc đà xì nhe hàm răng trắng cười với hắn, con người Ôn Nhu tức thì có rút, trái tim vọt lên tận cổ.
"Trời ơi! Tên này định dùng 50 người tập kích 300 người của Luận Khâm Lăng à?"
Suýt nữa thì Ôn Nhu rống ra câu đó rồi, may mà hắn bịt được miệng mình lại, hắn như thấy dòng nước chảy dưới cầu Hàm Dương toàn là máu.
Còn là máu của Vân Sơ.
Hắn thoáng do dự, muốn cản Vân Sơ lại việc tự sát kia lại, nhưng muộn rồi, người Thổ Phồn đã tới.
Trên cầu lập tức không còn ai khác, như khi hổ xuất hiện sẽ không thấy một con dã thú nào.
Đội lạc đà Thổ Cốc Hồn tất nhiên cũng dừng lại ở một bên cầu.
Cầu ở Đại Đường gần như đều là hình vòng cung, trừ Thạch Châu có một cái cầu đá mặt cầu bằng phẳng ra, còn lại tuyệt đại đa số có đường cong ưu mỹ giống như cầu Hàm Dương.
Loại cầu này nhìn rất đẹp, chỉ là độ dốc ở giữa rất cao, khiến cho Vân Sơ ở phía này cầu không hề nhìn thấy người Thổ Phồn lên cầu ra sao.
Đợi thêm một lúc lâu Vân Sơ nhìn thấy một tên vào thời tiết tháng tư ở Trường An mà đội mũ da thú, sau đó nhìn thấy khuôn mặt đen đúa bôi đầy bùn vàng.
Áo da dầy gọn gàng mặc trên người, không hề có chuyện xộc xệch lôi thôi lộ cánh tay ra ngoài, nhưng bọn họ cũng không mặc giáp.
Cầu dài hai trăm mét, nếu đội ngũ đi sát, có thể dung nạp toàn bộ đội quân 300 người. Cờ của bọn họ đa phần hình tam giác, đủ kiểu màu. Khi chiến mã của họ xuất hiện ở điểm cao nhất trên cầu, bằng vào khí thế đó, dù Vân Sơ cũng thầm giật mình.
Yên ngựa rất đơn giản, như chỉ đặt một tấm da bên trên, bàn đạp cũng làm bằng da, nhưng bọn họ điều khiển ngựa hết sức tự nhiên.
Nhìn những người này Vân Sơ hiện ngay lên mấy chữ hoang dại, cứng đầu và cường đại.
Vân Sơ nhìn sang Ân Nhị Hổ, hắn liền thả rơi cờ bộ lạc Thổ Cốc Hồ dang giơ lên.
Mấy cột khói mỏng lượn lờ bốc lên như rắn.
Ôn Nhu một tay ôm ngực, như muốn giữ quả tim đừng nhảy ra ngoài, mắt thì mở rất to, hắn muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra, hắn vì giây phút này mà héo mòn nửa tháng trời rồi.
Đột nhiên thấy Vân Sơ bịt chặt tai, tuy không hiểu vì sao y làm thế, nhưng Ôn Nhu hành động không chậm chút nào, hắn nhanh chóng bịt chặt hai tai.
Rồi hình như có tiếng nổ không rõ lắm, một ngọn lửa chỉ lóe lên rất nhanh rồi lại biến mất, Ôn Nhu không hiểu gì cả, buông tay rồi, thế rồi một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền tới, sau đó như cơn gió mạnh thình lên bốc lên, thổi bay đủ thủ đập vào mặt hắn.
Vân Sơ lúc này đã quay đầu đi, giấu mình dưới con lạc đà, con lạc đà vươn cố kêu to rồi chạy thục mạng về hướng ngược lại.
Lại tiếp tục có tiếng nổ mang theo cả ánh lửa và khói đen, không còn lạc đà che chắn, Vân Sơ lấy khiên ra chắn trước mặt. Dù cách tới 50 bước, vẫn có những đoạn gỗ vụn bay vù vù về phía y như tên bán, hai tai y gần như ù cả, không nghe thấy tiếng hỗn loạn gần đó.