Đúng lúc này chuông cảnh báo của hoàng thanh đột nhiên vang lên, Phó Cửu Đỉnh đang kiểm tra thuốc đứng thẳng lên, tìm nơi phát ra âm thanh, phản ứng có phẩn chậm chạp:" Lại chuyện gì nữa đây."
Vân Sơ tất nhiên biết chuyện gì, hỏi gấp:" Y thừa trong thái y thự có giáp không?"
Phó Cửu Đỉnh cau mày:" Thái y thự đâu ra giáp?"
"Chuông cảnh bảo vang lên, tất cả những người có thể chiến đấu phải mặc giáp cầm vũ khí bảo vệ hoàng thành. Hạ quan xuất thân võ chức, không thể nấp sau lưng người khác được."
Phó Cửu Đỉnh thấy lời của Vân Sơ rất có lý, trước kia thái y thự không lấy ra được một võ tướng để chống đỡ thể diện, hơi chút là gọi đám dược đồng vai u thịt bắp ra che chắn trên cùng, rất mất mặt.
Thật may, bên cạnh thái y thự là Tả Xuân Phường, mà bên cạnh Tả Xuân Phường là quân khí giám.
Danh tiếng của Phó lão đại rất hữu dụng, kéo một vị cục trưởng của cục cung môn thuốc Tả Xuân Phường này cùng tới Quân khí giám.
Vân Sơ chưa bao giờ nghĩ tới cục trưởng cục cung môn thôi mà có quyền lực lớn như thế, hắn dẫn Vân Sơ tới thẳng giáp vị phường, chỉ các loại giáp trên đó bảo y chọn. Tên lang trung của Quân khí giám thì không dám đánh dù chỉ một phát rắm.
Nếu đã được lựa chọn thì Vân Sơ chọn giáp tết, chứ không phải là thứ quang minh khải rắm chó, thứ đó trừ đẹp mắt ra thì chỉ làm máy hút tên trên chiến trường.
Cứ hai quân đối trận là ai cũng muốn đâm vũ khí vào tên mặc quang minh khải chói mắt.
Giáp tết thì khác, từng tấm sắt nhỏ dùng thừng da nối với nhau, lớp ngang lớp dọc, đao thương bất nhập đích thực.
Vân Sơ cao hơn mét tám, mặc giáp lên người, tay cầm mã sóc dài, định gài Đường đao quen thuộc vào hông thì bị vị cục trưởng thay bằng một thanh Đường đao mới tinh.
Sau đó cùng vị cục trưởng cực ngôn nghênh kia rời Quân khí giám, mặc kệ tên lang trung Quân khí giám ở sau kêu như khóc --- Nhớ trả lại nhé.
Cả hai đều vờ như không nghe thấy.
"Trong Quân khí giám có không biết bao nhiêu bộ áo giáp vũ khí vứt đó, đám gia gia dùng một bộ vào việc quan trọng mà dám lải nhải."
Nghe vị cục trường này tuyên bố như thế, Vân Sơ quyết định sau này phải thân thiết với hắn hơn mới được.
Vân Sơ cao mà không thô, do quanh năm luyện tập, vóc dáng cân đối, vai rộng, hông to, tay chân dài, mặc giáp tết đen kìn kịt lên, thêm vào mũi mâu toan nghê, thế là một tướng quân anh vũ ngời ngời xuất hiện trước mặt Phó Cửu Đỉnh.
Ông già đứng thứ ba trong giới y sinh Đại Đường này nhìn dáng vẻ Vân Sơ khi mặc giáp thì cực kỳ hoan hỉ, nói với vị cục trưởng:" Làm tốt lắm."
Chỉ một lời khen đó thôi mà khiến vị cục trưởng cười hít mắt, xoa tay vào nhau liên tục:" Thời gian gấp gáp quá ạ, đợi sau này đám Quân khí giám có đồ tốt hơn đổi bộ khác."
Chuông cảnh giới đã gõ rồi, tất cả người có thể chiến đấu tất nhiên phải tới đại môn tập hợp đợi nghe điều khiển.
Phó lão đại khó khăn lắm trong tay mới có được một võ tướng đem khoe, tất nhiên là đích thân đưa bộ hạ đi xuất chinh.
Tới cửa cung, nơi này đã có vô số tướng quân mặc giáp đủ loại, Phó lão đại hướng về phía Lý Tích trên đài điểm tướng, hô to:" Thái y thự xuất chiến."
Nghe tới thái y thự cũng phái người ra, một đống những cái đầu quay sang định trêu chọc, không biết có phải lại phái dược đồng làm bia thịt không. Chợt phát hiện ra Vân Sơ toàn thân mặc giáp đứng sau Lão Phó, cả đám quay đầu đi, tên này đủ tư cách xưng chiến tướng.
Lý Tích nhìn Vân Sơ một hồi lâu mới di chuyển ánh mắt.
Chuông cảnh báo cuối cùng đã dừng.
Đám chiến tướng có vẻ đã được phân phối nhiệm vụ trước rồi, từng đội một rời cửa cung, tới khi chỉ còn Vân Sơ lẻ loi đứng ở quảng trường, Lý Tích mới vẫy tay gọi y tới, bảo làm thân vệ.
"Lão phu còn tưởng chuyện trên cầu Hàm Dương là do ngươi làm, nhưng nghe nói Luận Khâm Lăng và ba trăm thân vệ chết hết mới biết không liên quan tới ngươi."
Câu này cho thấy ông ta nghi Vân Sơ cả việc giết đám sứ giả Thổ Phồn, Vân Sơ như không nghe ra, biện giải:" Vốn không liên quan tới ti chức, hai ngày qua ti chức ở thái y thự."
Lý Tích nhìn bầu trời xanh ngắt, mày nhíu chặt, liệu có thể là ai được? Chính ông ta ra tay cũng không thể làm gọn gàng như thế.
Nếu không phải hiện bảo vệ hoàng đế mới là chuyện quan trọng nhất thì ông ta đã tới thẳng hiện trường xem xét rồi.
Hai người đi qua tầng tầng cung vệ, đến trước Thái Cực cung, cách sáu bảy hàng cung vệ, Lý Tích hướng về đại điện hô to:" Thần Lý Tích vấn an bệ hạ."
Lập tức giọng âm u của Lý Trị truyền ra:" Anh công có lòng rồi, trẫm bình an vô sự."
Trong lúc đó Vân Sơ nhìn thấy con gấu to béo buồn cười kia, tiếp sau mới thấy Lý Trị đi sau nó.
Cung vệ tản ra như thủy triều, Lý Trị chắp tay sau lưng, lững thững dẫn con gấu đi xuống bậc thềm:" Anh công cho rằng ai có thể dùng sức trăm người, trong thời gian một tuần trà giết 300 tinh nhuệ Thổ Phồn, lại còn có thể an toàn rút lui?"
Lý Tích lắc đầu:" Theo ý thần, không ai làm được điểm này."
Lý Trì cũng nhìn Vân Sơ:" Ngươi cũng từng tung hoành trong vạn quân, nói xem, nếu là ngươi làm sao dùng trăm người phá ba trăm tinh nhuệ Thổ Phồn, trong tay trưởng tử Tán Tất Nhược của Lộc Đông Tán không?"
Không phải Luận Khâm Lăng à? Tình báo sai sót rồi, Vân Sơ cắn răng đáp:" Thần không làm được."
Lý Trị vỗ vỗ đầu con gấu ngốc, bực bội nói:" Vậy mà có người làm được, tin tức còn nói kẻ tấn công là người Thổ Cốc Hồn! Anh công tin không?"
Lý Tích chắp tay:" Xin bệ hạ cho lão thần đi một chuyến tới cầu Hàm Dương."
Lý Trị gật đầu:" Chuẩn, khanh phải cẩn thận, không chỉ phải tra thảm án cầu Hàm Dương, giờ xem ra vụ án diệt môn sứ giá Thổ Phồn cũng cần phải xem lại mới được."
"Vốn trẫm còn muốn đối phó cho qua, vỗ về sứ giả chư quốc, nhưng giờ xem ra, hậu quả đổ lên đầu trẫm rồi. Anh công phải tra ra hung thủ, kẻ này không trừ, trẫm khó ăn ngủ được."
"Vân Sơ, ngươi phải theo sát bên Anh công, Anh công có sơ xảy gì, mang đầu tới gặp trẫm."
Vân Sơ ôm quyền:" Vâng!"
Theo Lý Tích cưỡi ngựa rời hoàng thành, Vân Sơ mới phát hiện ra, toàn bộ Trường An đã bước vào trạng thái chiến đấu. Trên Chu Tước đại nhai, không còn bóng bách tính qua lại, chỉ có tín sứ các quân phóng ngựa truyền tin.
Toàn bộ cổng phường đóng chặt.
Một tòa thành phồn hoa thoáng cái biến thành một tòa quân thành sặc mùi sát khí.
(*) Quang Minh Khải chói mù mắt thời Đường.