Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 392 - Q2 - Chương 173: Thứ Không Biết Mới Đáng Sợ.

Q2 - Chương 173: Thứ không biết mới đáng sợ. Q2 - Chương 173: Thứ không biết mới đáng sợ.

Vân Sơ nhìn cảnh tượng đường phố vắng ngắt, đường phố rầm rập bước chân của binh sĩ tuần tra, y không thích Trường An này, nói với Lý Tích:" Anh công, thế này có phải phản ứng thái quá không? Chẳng qua là một vụ chém giết ngoài thành thôi mà."

“Không hề quá.” Lý Tích thần sắc nghiêm trọng:" Lão phu rất lo, giờ chẳng ai trong Trường An có thể ngủ ngon, không tìm ra đám người đó, e là chuyện rời đô tới Lạc Dương sẽ được đẩy mạnh. Trưởng tử của Lộc Đông Tán được bảo vệ như vậy còn bị giết một cách ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật, ai mà làm yên tâm được?"

Vân Sơ còn đang tức tối vì nhầm người, vừa nghe vậy vội hỏi:" Anh công, không phải Luận Khâm Lăng sao, thế nào mà lại là Tán Tất Nhược?"

"Luận Khâm Lăng vẫn ở Thanh Hải truy sát Từ Kính Nghiệp nên người tới Trường An là huynh trưởng hắn. Vân Sơ, chuyện ngươi giết sứ giả Thổ Phồn đánh lạc hướng Luận Khâm Lăng bị người ta nhìn thấu rồi." Lý Tích nhẹ nhàng bỏ một câu:

Vân Sơ kinh ngạc:" Sao lại thành ti chức giết sứ giả Thổ Phồn chứ? Anh công nhầm rồi."

"Lão phu hiểu trong lòng là đủ."

Lý Tích không nhiều lời, dẫn theo hai trăm thân vệ, ba trăm cung vệ tạo thành nhiều lớp bảo vệ rời Trường An.

Lần nữa quay về cầu Hàm Dương, nhìn cây cầu bị nổ tan tác, cũng giống ở Trường An, nơi này cơ bản không còn bóng dáng bách tính bình dân, phủ binh, da dịch, người bất lương khắp nơi. Vân Sơ có cảm giác qua cả một kiếp người vậy, y còn hoài nghi chuyện này thực sự do mình làm ra à?

Lý Tích quan sát địa hình rồi bảo thủ lĩnh thân vệ:" Lục soát trong rừng."

Nơi Lý Tích chỉ là khu rừng đám Vân Sơ nghỉ ngơi hôm qua, Vân Sơ chẳng bất ngờ, ông ta không nhìn ra vị trí đó thì uổng tiếng danh tướng.

Khi họ lên cầu Hàm Dương thì vẫn còn nguyên xác người xác ngựa ngổn ngang, dù là lão tướng sa trường như Lý Tích cũng ngạc nhiên không thôi với cảnh tượng này.

Ông ta tới bị trụ cầu bị nổ tõe ra, cau mày:" Thứ vũ khí nào có thể gây ra sự nguy hại này, thật khó tin."

Vân Sơ né tránh cái xác ngựa đẩy ruồi nhặng, dẫm trên mặt cầu toàn máu:" Ti chức ngửi thấy một cái mùi quen lắm."

Lý Tích đá một cái đầu đi:" Tất nhiên là quen rồi."

Vân Sơ lắc đầu:" Không phải mùi máu, ti chức đang nghĩ từng ngửi thấy mùi này ở đâu."

Lý Tích chỉ tay vào cái đầu lâu thủng lỗ chỗ mà ông ta vừa đá, tức thì có thân vệ cầm cái đầu lên, dùng dao rạch ra.

Chẳng mấy chốc Lý Tích thấy thân vệ moi ra không ít mảnh sắt vụn, ông ta càng nhíu chặt mày.

Ông ta từng gặp qua vô số kẻ thù khó lường, lần nào ông ta cũng chiến thắng, biến họ thành đá lót đường cho danh tiếng của mình.

Lần này đây, ông ta có cảm giác ngộp thở.

Không một ai có thể lấy ít thắng nhiều ở loại địa hình có lợi cho kỵ binh xung kích này, lại còn có thể giết sạch toàn bộ.

Nếu như đổi một chỗ khác, Lý Tích còn có biện pháp, nhưng mà trong một tuần trà thì độ khó tăng lên gấp bội.

Dù là trong thiên quân vạn mã, 300 thân vệ cũng có thể cầm cự nửa canh giờ. Đây không phải sức mạnh của con người, ai có thể chống lại được thứ sức mạnh này đây?

Vân Sơ một mình đi trên cầu, đi rất lâu mới gọi một thân vệ tới, căn dặn vài câu, thân vệ đó lập tức phóng ngựa như bay về phía thành Trường An.

Lý Tích thấy cảnh này, hỏi:" Ngươi nghĩ ra chuyện gì rồi?"

Vân Sơ vẫn có vẻ đăm chiêu:" Ti chức có một ý nghĩ, không biết có đúng không, phải phái người về thành Trường An tìm kiếm vật thực để kiểm chứng."

Lý Tích chưa mấy chú ý tới phát hiện của Vân Sơ là gì, ông ta nãy giờ chỉ bận tâm tới những cái trụ bị phá hỏng với hình dạng chưa từng thấy.

Thứ không biết mới là đáng sợ nhất, hơn nữa còn giải phóng ra nỗi sợ hãi gấp cả chục lần.

"Vừa rồi ti chức ngửi thấy mùi quen thuộc chính là ở trên những cái cọc gỗ này. Nếu như nguyên nhân là từ cái mùi đó thì chúng ta có manh mối đầu tiên để điều tra rồi." Vân Sơ giải thích:

Lý Tích cúi đầu xuống ngửi cọc gỗ, ngân ra một hồi lại tiếp tục ngửi, gõ gõ đầu:" Đúng là quen thật, mùi này lão phu ngửi thấy ở đâu nhỉ?"

"Ti chức thấy rất giống mùi sinh ra sau khi rối pháo hoa cháy."

"Đúng, đúng, ngươi nói phải ... Chính là cái mùi này, vừa rồi ngươi phái người đi lấy rối pháo hoa phải không? ... Nhưng mà thứ đó có thể tạo ra thảm cảnh này sao?"

Vân Sơ kiến nghị:" Chỉ cần bắt hết người giỏi làm pháo hoa rối trong thành tra hỏi là biết."

Lý Tích xem như tìm ra được chút điểm tựa tinh thần, tạm thời không nghĩ nữa, phất tay gọi Vân Sơ:" Đi nào, chúng ta nghe xem người nhìn thấy chiến sự này nói ra sao."

Rời khỏi cầu Hàm Dương đầy máu thịt, hai người họ cọ chân vào cát nửa ngày trời làm sạch vết máu mới ngẩng thoải mái hơn.

Không lâu sau thân vệ của Lý Tích dẫn Ôn Nhu rõ ràng còn chưa hết sợ tới.

Không đợi Lý Tích hỏi, Ôn Nhu đã thi lễ nói trước:" Bây giờ trong lòng ti chức rất hỗn loạn, nói không rành mạch, vừa rồi đã tranh thủ ôn định tinh thần viết lại toàn bộ quá trình, xin Anh công ghé mắt."

Lý Tích rất tán thưởng việc làm của Ôn Nhu, không hổ là thế gia ngự sử, dù lòng hoảng sợ vẫn không quên chức trách.

Lý Tích chuyên tâm xem ghi chép, Vân Sơ và Ôn Nhu nhìn qua nhìn lại một hồi, không biết nói gì với nhau, không khí có phần ngượng nghịu thiếu tự nhiên.

Một là kẻ lập mưu, một là kẻ thi hành, nếu Lý Tích mà biết đọc suy nghĩ người khác thì quát lớn sai người lôi hai tên gian nhân đi chém, vụ án khiến vô số người bất an thế là được giải quyết.

Cuối cùng là Vân Sơ phá vỡ im lặng, hắng giọng nói:" A ~~ Ôn Nhu huynh bị kinh hãi rồi."

Ôn Nhu chắp tay đáp lễ:" A ~~~ đa tạ Vân huynh quan tâm, tiểu đệ tuy bị sợ hãi không ít, nhưng nhìn thấy cảnh hiếm có thế gian, cả đời này không quên được."

Khi cả hai tuôn ra một tràng những lời thiếu dinh dưỡng thì Lý Tích gọi Ôn Nhu tới:" Ngươi nói vật này có uy hủy thiên diệt địa?"

Ôn Nhu vội đáp:" Ti chức hôm qua tiễn bằng hữu đi Quy Tư, không may cảm phong hàn ở lại nơi này, sáng mở cửa xem cảnh trí, không ngờ thấy một màn cả đời khó quên."

"Tiếng sấm đầu tiên vang lên, ti chức đầu tiên thấy ánh lửa, tiếp đó là cảnh người ngựa Thổ Phồn bị xé nát, tiếp đó mỗi lần có tiếng sấm nổ là, cát bay đá chạy, kinh khủng vô cùng."

Lý Tích nắm ngay lấy vấn đề cốt lõi:" Ý người là, sau khi xảy ra vụ nổ, đợi người Thổ Phồn tổn hại nghiêm trọng thì đám người kia mới tấn công?"

"Vâng, khi đó dù có vài võ sĩ Thổ Phồn còn đứng được, nhưng lỗ tai ứa máu, còn đứng không vững, bị đám người Thổ Cốc Hồn chém giết sạch sẽ."

Khuôn mặt Lý Tích nhẹ nhõm hơn hẳn, mắt khép lại một lúc, khi mở mắt ra thì trên mặt đã có nụ cười rồi:" Chẳng có uy thiên địa nào hết, chẳng qua là một loại vũ khí mới mà chúng ta chưa biết thôi. Vũ khí thì phải có người thao túng, có lẽ giống như rối pháo hoa, cần có người châm lửa mới được."

"Người đâu, tra dưới đáy cầu Hàm Dương xem có dấu vết lửa đốt không?"

Bình Luận (0)
Comment