Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 393 - Q2 - Chương 174: Không Dám Làm Gì.

Q2 - Chương 174: Không dám làm gì. Q2 - Chương 174: Không dám làm gì.

Tới đây Vân Sơ phải bội phục Lý Tích, không ngờ ông ta từ manh mối không có tính liên kết mà có thể phán đoán ra nhiều thứ như vậy.

Xem ra sau này phải nghĩ cách chung sống khác với lão già này thôi, ở trước mặt ông ta bớt nói, bớt làm, tránh ông ta nhìn thấy sơ hở nào đó.

Đồng thời trong lòng Vân Sơ không khỏi dâng lên lo lắng, để Lý Tích phụ trách chuyện này, e là sớm muộn ông ta cũng moi ra được điều gì đó, y cần bố trí gấp. Chỉ là bây giờ y lại không thể lấy cớ gì rời đi, dù có cũng khiến ông ta nghi ngờ, trước mặt ông ta, Vân Sơ lại không dám giờ trò gì khác.

Tiếp đó chẳng có gì bất ngờ, đám thân vệt không những nhìn ra dấu vết dây dẫn cháy để lại, mà còn tìm ra được vị trí đặt thuốc nổ.

Thần thái Lý Tích ngày một ung dung, lại sai thân vệ men theo bờ sông tìm kiếm, nói:" Đám người này hành động rất nhanh chóng, nếu lão phu đoán không nhầm, chúng sẽ dùng thuyền bè xuôi dòng nước, đi chừng năm sáu dặm, sau đó lên ngựa bỏ chạy."

Vân Sơ cũng vờ vịt tính toán:" Thời gian đã qua ba canh giờ, nếu không tiếc sức ngựa thì ít nhất đã chạy hơn trăm dặm, dù giờ chúng ta có phái khoái mã truy đuổi cũng không kịp nữa rồi."

Lý Tích quay sang nhìn Vân Sơ:" Lão phu cho rằng đám người này không trốn xa mà lẻn vào Trường An, ngươi nghĩ sao?"

Vân Sơ cẩn thận suy nghĩ:" Dưới đèn thì tối, có khả năng này."

Lý Tích cay mày:" Vậy thì phiền toái to."

Ôn Nhu không hiểu:" Nếu đám người đó dám to gan trốn ở Trường An, chúng ta chỉ cần đóng cổng thành, lệnh hai huyện Trường An, Vạn Niên dựa theo hộ tịch tìm kiếm. Chỉ cần đám tiểu lại nghiêm túc làm việc, ắt tra ra manh mối."

" Ngoài ra chúng có trăm người, bí mật qua tai người thứ ba thì không tính là bí mật nữa, chúng ta chỉ cần treo thưởng cao là thể nào cũng dụ ra được vài kẻ tham tiền.”

"Dù không dụ ra được ti chức cho rằng ít nhất cũng khiến chúng thấy bất an, nghi ngờ lẫn nhau. Chúng ta lại tung ra tin đồn rằng đã bắt được người, như thế chúng không dám ở lại Trường An nữa, phải bỏ đi nơi khác, tổ chức nguy hại này sẽ không công mà phá."

Lý Tích lần nữa tán thưởng Ôn Nhu:" Tốt lắm, chuyện này để cho ngươi an bài, xem xem có câu được vài con cá ăn thịt người không."

Ôn Nhu vui vẻ nhận lệnh, trước khi đi còn khẽ gật đầu với Vân Sơ một cái, người khác cho rằng đây chỉ là lời chào hỏi, nhưng làm Vân Sơ nhẹ người không ít, Ôn Nhu ám chỉ hắn đã nhìn ra vấn đề rồi, sẽ giải quyết thay y.

Khi bọn họ đang cùng nhau tổng kết những manh mối thu thập được thì có hai kỵ binh thở hồng hộc chạy tới, một là thân vệ mà Vân Sơ phái về Trường An, người khác là lão giả để râu sơn dương.

Lão giả này bị chiến mã chạy nhanh làm xương cốt muốn rời ra, nhìn kỹ mới biết ông ta bị trói trên ngựa mang tới.

Không đợi lão giả nghỉ ngơi, Vân Sơ sai thân binh đỡ lão giả lên cầu ngửi xem có phải mùi bốc ra từ trụ gỗ có phải là mùi pháo hoa rối không?

Ai ngờ ông ta vừa lên cầu, nhìn cảnh tượng kia liền ngất xỉu luôn.

Một thùng nước lạnh dội suốt từ trên đầu xuống, ông già tỉnh lại, dùng nghị lực vô thượng không để mình hôn mê đi lên lầu, hít hít một phen hét lên:" Mùi rối pháo hoa, không cho bột sắt, bột trì, bột đồng, bột thiếc ..."

Lý Tích giờ thực sự thở phào, ngay cả Vân Sơ cũng thấy tiền đồ tươi sáng.

"Nếu đã đúng là do rối pháo hoa làm ra, vậy lệnh cho đám đại tượng nghiên cứu. Đạo lý trên đời là thế, một sự thông vạn sự thông. "

"Chỉ cần Đại Đường ta nắm được thứ này, dù chết một tên Tán Tất Nhược cũng đáng giá ngàn lần vạn lần ... Ha ha ha ..."

Thân vệ men theo hai bờ Vị thủy về báo cao, ở hạ du cách đây năm dặm, từng có hơn trăm con ngựa dừng lại thời gian dài. Lý Tích không hứng thú với tin tức này nữa.

Ông ta đâu phải tới để phá án, nếu Đại Đường luân lạc tới mức cần bản thân ông ta đi phá án thì cần đám nha môn châu phủ làm gì, cần đại lý tự làm gì? Lý Tích tới để tìm đáp án.

Có đáp án rồi, Lý Tích tất nhiên quay về Trường An, cho Lý Trị yên tâm.

Gian tặc đột kích cầu Hàm Dương thành công là nhờ vào cô số điều kiện, không phải tùy tiện ở đâu cũng có thể phát động cuộc tấn công như thế.

Hoàng đế không cần đi tới đâu cũng mang theo con gấu lớn kia, không cần một đêm thay đổi ba bốn chỗ ngủ nữa.

Lần này Lý Tích chuẩn bị trọng điểm giảng giải cho hoàng đế nghe ý nghĩa trọng yếu của rối pháo hoa trong thực chiến.

Bất kể thế nào cũng phải khiến hoàng đế coi nghiên cứu rối pháo hoa thành đại sự hàng đầu.

Ông ta không muốn khi thống lĩnh đại quân tác chiến với kẻ địch phát sinh một loạt tiếng nổ, xoay chuyển cuộc chiến mà ông ta nghĩ rằng đã thắng chắc.

Thậm chí nếu đám tặc nhân kia chủ động hiến rối pháo hoa lên, còn có thể xin hoàng đế bỏ qua nợ cũ, phong hầu cũng không chừng.

Dọc đường nghe kiến nghị của Lý Tích, Vân Sơ cũng không định chủ động hiến phối phương thuốc nổ lên.

Thưởng thì tất nhiên sẽ được thưởng rồi, còn nhất định là thưởng lớn chưa từng có, phú quý chưa từng có. Vấn đề là sau khi được thưởng, được ban tước, rất có khả năng vì vấn đề bước chân trái hoặc bước chân phải vào đại điện mà bị tru di cửu tộc.

Hiển nhiên thôi, làm sao mà để cá nhân nào đó nắm giữ trọng khí quốc gia.

Cho nên để đám đại tượng tác từ từ nghiên cứu đi, ngày nào nghiên cứu ra, ngày đó dùng cũng không muộn.

Khi Lý Tích đi gặp hoàng đế, Vân Sơ chỉ có thể canh ở ngoài, ở cùng với con gấu lớn kia.

Chắc là nó nhớ từng bị Vân Sơ đánh đập tàn tệ, cho nên cứ len lén nhìn y, rõ ràng là sợ hãi, nhưng lại không nỡ bỏ đi, vì thế thi thoảng nó nhe răng ra dọa Vân Sơ, trông vừa dữ lại vừa hèn.

Chỉ cần Vân Sơ tới gần một cái là nó lập tức nằm bẹp một đống, bộ dạng ăn vạ.

Vân Sơ mấy lần muốn ngồi lên con gấu này nhưng bị đám hoạn quan ngoài cung nhìn chằm chằm, đành từ bỏ ý định dùng nó làm ghế sô pha.

Vũ Mị dẫn một đám cung nhân từ thiên điện đi ra, tay xách mấy hộp thức ăn, chắc là đi đưa cơm cho hoàng đế và Anh công.

Vân Sơ tức thì đứng thẳng tắp như cán thương, mắt không nhìn ngang ngó dọc, vậy mà Vũ Mị lại đi tới trước mặt y:" Lần đầu tiên thấy ngươi mặc giáp trụ, không ngờ lại anh tuấn như thế."

Một làn hương nhẹ luồn qua cánh mũi, tiếp đó là mép váy màu vàng nhạt, Vân Sơ vẫn cầm mã sóc không nhúc nhích.

"Ngọc Nô Nhi của ta có khỏe không?"

"Hoàng nữ ăn được ngủ được, gần đây còn biết bò, miệng đã mọc ba cái răng. Hôm trước vi thần rời nhà có ước lượng thử, đứa bé này đã nặng trên 20 cân, chuyết kinh lo nó quá béo, không cho bú nữa, bắt đầu cho ăn."

Vũ Mị mỉm cười:" Không tệ, phu nhân ngươi biết nuôi con hôm ta, lúc khác có lễ tệ tới phủ. Nuôi đứa bé đó cho tốt, có nó ở Vân gia, có thể đảm bảo cho Vân gia ngươi 20 năm bình an."

Nói rồi Vũ Mị dẫn người đi vào, khi đám cung nhân qua bên cạnh, Vân Sơ ngửi thấy mùi cừu nướng.

Đáng thương cho y từ sáng tới giờ chưa được hạt cơm nào vào bụng còn chạy đi chạy lại suốt, bụng reo òng ọc rồi mà nữ nhân đó vờ chẳng nghe thấy.

Con gấu khốn kiếp cũng vào rồi, xem ra cũng đến giờ ăn của nó, chẳng biết nó được ăn cừu nướng không?

Bình Luận (0)
Comment