Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 394 - Q2 - Chương 175: Nàng Ấy Quyến Rũ Ta.

Q2 - Chương 175: Nàng ấy quyến rũ ta. Q2 - Chương 175: Nàng ấy quyến rũ ta.

Ngày tháng tư rất dài, Vân Sơ đứng đó rất lâu rồi, thẳng tắp như thằng ngốc.

Lý Hoằng đi qua bên cạnh Vân Sơ ba lần, mỗi lần đều bị Vân Sơ dày vò một phen, bánh trái trong người bị y cướp sạch.

Sau ba lần vơ vét Vân Sơ kha khá no rồi, vì mỗi lần Lý Hoằng tới trong túi đều chứa đầy các loại bánh, trong đó có một cái bánh nướng mỡ lợn, mùi vị ngon cực.

"Vừa rồi ta nhìn trộm, phụ hoàng và Anh công trò chuyện vui lắm, vừa rồi còn uống rượu, mẫu thân ở bên bồi tiếp, có vẻ không kết thúc sớm được."

"Ực ực ... Rượu này không tệ, lần sau tới phường Tấn Xương nhớ mang nhiều chút."

Vân Sơ chép miệng uống rượu từ cái bình vòi dài, hút một hơi nửa bình, không quá lời chứ, thứ rượu gạo trăng trắng này ngon thật đấy.

"Một tháng ta chỉ có thể tới phường Tấn Xương hai lần thôi, gần đây mẫu thân bắt đầu an bài tiên sinh cho ta rồi, chính là Lý Nghĩa Phù ấy. Rất nhiều người nói ông ta là gian thần, ngươi nói xem vì sao mẫu thân lại phải một gian thân tới làm tiên sinh của ta?" Lý Hoằng có vẻ muốn hỏi câu này lâu rồi, giờ mới có người để tâm sự:

"Nói linh tinh, Lý Nghĩa Phù là một người cực kỳ có tài hoa, ngươi chẳng những phải học cho tốt, còn phải khiêm tốn thỉnh giáo ông ấy những gì không hiểu." Vân Sơ nghiêm mặt dạy bảo:" Đợi học hết bản lĩnh của ông ta rồi thì đá đi."

Lý Hoằng vẫn rất để bụng:" Nhưng có người nói ông ta là gian thần."

"Gian thần rắm chó, phụ hoàng và mẫu phi ngươi muốn ông ta như thế nên ông ta biến thành như thế. Người này có tài hoa, trước kia ở Quốc tử giám ta cũng bái sư ông ta, đi theo học bản lĩnh."

"Thế ngươi đá ông ta rồi à?"

"Đúng, ông ta làm lão sư ta lâu rồi nên nghĩ chuyện gì ta cũng phải nghe ông ta, ta chướng mắt đá ông ta đi. Ngươi phải nhớ cho ta, học thành tài rồi mới được đá, chiêu này thích hợp với tất cả lão sư." Vân Sơ chẳng hề sợ dạy hư trẻ nhỏ, nhồi cho Lý Hoằng tư duy méo mó của y:

Lý Hoằng ngần ngừ:" Không phải nên tôn sư trọng đạo à?"

"Đúng rồi, phải tôn sư chứ, lễ nghi phải chu đáo, lễ tết phải có quà cáp, còn về phần ông ta nói gì có nên nghe không phải nghĩ xem có lợi cho bản thân không mới nghe, không thì cút con mẹ nó xéo."

"Ừ, ta biết rồi. Trong số các tiên sinh ta rất thích Thượng Quan Nghi, đầu ông ấy to, lời nói ra dễ hiểu."

"Thượng Quan Nghi rất được, chỉ là ông ta hơi ngốc, nghe giảng thì không sao, gặp chuyện gì thì tránh xa ra." Vân Sơ vừa nói mắt vẫn quan sát xung quanh:" Kìa, mẹ ngươi tới rồi, mau tránh xa ta ra, không thì ta xui xẻo ... Đừng nói những lời ta dạy ngươi đấy."

Không cần Vân Sơ phải bảo, vừa thấy nghe thấy cửa cung có động tĩnh, Lý Hoằng may mắn chuồn đi, xem ra học được ít chân truyền của Vân Na rồi, Vân Sơ vui lắm.

Nhưng mà nó chạy nhanh tới mấy cũng không thoát khỏi ánh mắt của Vũ Mị.

"Nhìn cái bộ dạng cơm no rượu say của ngươi kìa, quan hệ giữa ngươi và Hoằng Nhi tốt đấy nhỉ." Vũ Mị đi qua Vân Sơ lần nữa dừng lại:

Vân Sơ vẫn đứng thẳng:" Thần không có ý leo cao, Hoằng hoàng tử thích chơi với thần, chỉ thế thôi ạ."

Vũ Mị khẽ hừ một tiếng:" Hoằng Nhi tiếp xúc với ngươi thời gian dài, học vấn không có nửa phần tiến bộ, nhưng trò xảo trá thì học hết của ngươi. Nếu tương lai Hoằng Nhi ngự cực, ngươi sẽ thành thần tử tâm phúc, tính toán thế có phải sớm quá không?"

"Thần không có chí hướng lớn, chẳng mong thành nhân vật trên cao vời vợi như tể tướng, chí hướng lớn nhất của thần là thành Kinh Triệu duẫn, đưa Trường An thành thành trị đệ nhất thiên hạ."

"Cho nên dù Hoằng hoàng tử có may mắn ngự cực, chẳng qua chỉ thêm một Kinh Triệu duẫn có tiếng nói, không ảnh hưởng gì tới đại cục." Bất kể ai nhắc tới chí hướng của Vân Sơ là y đem câu này ra nói, chưa từng thay đổi, cực kỳ kiên định:

Vũ Mị nhìn thẳng vào mắt Vân Sơ:" Không muốn xuất tướng nhập tướng thật ư?"

"Thần tính kỹ lắm rồi, ở Đại Đường ta, chức vị nguy hiểm nhất là quan tam phẩm, lâu dài nhất an toàn nhất là chính tứ phẩm và tòng tam phẩm, Kinh Triệu duẫn không cao không tháp, vừa vặn ở phẩm cấp đó là vừa, do vi thần làm cũng là thích hợp." Vân Sơ cười đáp:

Nghe y nói chuyện thú vị như vậy, Vũ Mị che miệng cười khẽ:" Ngươi đúng là không tham, nhưng như thế không thấy ủy khuất bản thân à?"

Nói rồi còn vỗ nhẹ lên giáp của Vân Sơ, khi thu tay về ngón út thon thả lại thuận thế lẳng lơ khều một cái, dù cách cả lớp giáp dày chẳng có tí cảm giác nào vẫn làm Vân Sơ sợ giật nảy tim. Y vừa đưa mắt nhìn Vũ Mị, đúng lúc trông thấy cặp mắt khiến cho hồn xiêu phách lạc của Vũ Mị liếc sang bên như không có gì.

Tim đập như trống trận, Vân Sơ vội nghiêm mặt như không thấy hành động của Vũ Mị, cũng không dám nghĩ, có lẽ nàng ấy chỉ thuận tay thôi, hoặc lơ đễnh thôi, không có ý gì, thầm hít sâu một hơi:" Đời này mà không thể biến Trường An giống như mộng tưởng của thần thì đúng là sỉ nhục."

Vũ Mị trầm mặc chốc lát rồi nói:" Vừa xong trong đại điện, Anh công tiến cử ngươi phụ trách nghiên cứu rối pháo hoa, ngươi thấy sao?"

Linh hồn Vân Sơ đang chơi vơi vì hành động bất ngờ của Vũ Mị đã bị dội ngay gáo nước lạnh, tức hiểu ra mình chưa hoàn toàn tiêu trừ nghi ngờ của lão tặc đó, lão tặc rõ ràng đang thăm dò, giờ để nghị mình phụ trách nghiên cứu thuốc nổ, dùng mông cũng đoán ra ứng phó không đúng, chiêu số tiếp theo của lão ta.

Bất cẩn một chút thôi là quân côn, đi đầy, sung quân, chặt đầu, ông ta chắn chắn không ngại dùng với y một lượt.

Tuy ông ta không có chứng cứ gì cả, nhưng đối với loại lão tặc này giết cả nhà ngươi còn cần chứng cứ à?

Ông ta lúc này hẳn chỉ muốn trong chặng đường cuối cùng của đời mình, hoàn thành sự nghiệp lớn thuộc về bản thân. Thổ Phồn chưa thể chinh phục ngay, vậy chỉ có thể là Cao Câu Ly mà thôi.

Có thuốc nổ sẽ giúp ông ta đạt được điều đó.

"Hỏi ngươi đó, đang nghĩ gì vậy?"

Giọng Vũ Mị vang lên bên tai, Vân Sơ thoáng thất thần hồi tình:" Thần không ngờ được Anh công coi trọng như vậy, chỉ là tính thần bay nhảy, không làm được những việc đỏi hỏi kiên nhẫn tỉ mỉ."

"Với lại thứ này một khi nghiên cứu ra, dứt khoát thành trọng khí quốc gia, thần còn muốn sống lâu một chút, xin chiêu nghi nói tốt với bệ hạ vài câu, tha cho thần."

Vũ Mị cau mày:" Không dám gánh trọng trách mà còn muốn làm Kinh Triệu duẫn của Trường An à?"

Đầu óc Vân Sơ xoay chuyển rất nhanh, một cái tên hiện ra trong đầu y, vội nói:" Đại sự này này nhất định phải là người nghiêm khắc, cổ hủ như Lưu Nhân Quỹ mới có thể đảm nhiệm."

Vũ Mị thở dài:" Tuy Anh công và ta cho rằng ngươi là nhân tuyển tốt nhất, nhưng bệ hạ vẫn lựa chọn Lưu Nhân Quỹ, ngươi nói trúng ý bệ hạ rồi."

"Ngươi đó, rõ ràng trước mắt là con đường lớn tươi sáng không đi, lại đi con đường nhỏ ngoằn ngoèo, uổng phí bề ngoài đẹp đẽ."

Vũ Mị nói xong dẫn đám cung nhân đi, Vân Sơ thì như ăn một búa vào đầu, trong đầu chỉ có một âm thanh vang lên liên tục như tiếng sấm rền --- Nàng ấy quyến rũ ta! Nàng ấy quyến rũ ta! Nàng ấy quyến rũ ta! ...

Bình Luận (0)
Comment