Vân Sơ tự về nhà một mình, còn Lý Tích ở chỗ Lý Trị uống say khướt, được hoàng đế dùng xe của mình đưa về.
Đây chắc là một loại thủ đoạn, biểu thị ông ta hoàn toàn tin tưởng không hề đề phòng hoàng đế, vì cao hứng mà uống say ngay trước mặt hoàng đế.
Sau khi rời hoàng cung một quãng xa không bị ai thình lình gọi lại sau lưng, Vân Sơ mới thở phào.
Chỉ cần ở trong cái tòa cung thành đó, hành vi và tâm cảnh mọi người đều chẳng đối ứng, không thể nào nhìn từ vẻ ngoài mà đánh giá suy nghĩ bên trong vậy. Giống như Vũ Mị …
Nhớ lại trước lúc Vũ Mị bỏ đi, răng trắng cắn khẽ cắn cánh môi hồng, giọng điệu trách móc, tuy vẻ phong tình chỉ hiển lộ ra trong chớp mắt, nhưng lại như hòn đá ném xuống giếng sâu tĩnh lặng, khiến lòng người nổi lên từng gợn sóng cồn.
Giây phút đó Vân Sơ khẳng định Vũ Mị có ý quyến rũ mình …
Chát! Chát!
Vừa nghĩ tới đó Vân Sơ, tự vung tay tát bản thân hai cái, tự ép mình không được suy nghĩ bất kỳ điều gì về nữ nhân đó, một chút cũng không, mình chỉ vào cung đi ra, chấm hết.
Mấy ngày sau đó Vân Sơ sáng tới nha môn chiều đi về, cuộc sống bình thường quy củ như bị Lưu Nhân Quỹ nhập vào vậy.
Vì Lưu Nhân Quỹ đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian rồi, Vân Sơ tới huyện Trường An tìm ông ta hai lần, tiếp đãi y đều là Tôn huyện thừa.
Tôn huyện thừa xuất thân danh môn, phụ thân là Tôn Phục Gia vị trạng nguyên lang đầu tiên từ khi có khảo thí khoa cử. Hắn tới huyện Trường An nhậm chức mới ba ngày, xem ra Lưu Nhân Quỹ bị hoàng đế bắt đi nghiên cứu thuốc nổ rồi.
Hôm nay là ngày hoàn công, giao nhà của công trình an cư phường An Nghiệp, Vân Sơ không lý nào đi mới vị Tôn huyện thừa này đi chủ trì việc mua chuộc lòng người ấy.
Cho nên uống chén trà xong liền vội vàng rời đi.
Khi tìm được Ôn Nhu thì tên này đã giết bốn người, ra tay đều là Ân Nhị Hổ.
"Chỉ thăm dò chút thôi mà tìm ra bốn kẻ không an phận." Ôn Nhu ném văn thư cho Vân Sơ:
Vân Sơ xem lướt qua rồi gập văn thư lại:" Cũng phải ném ra ít con mồi cho Đại lý tự chứ, nếu làm quá chặt chẽ thì bọn họ càng sợ đấy."
Ôn Nhu thoải mái nói: "Ném ra ba người, một vào đại lý tự, một vào hình bộ, một rời Trường An chạy mất rồi. Đó là những người tham dự cuộc chém giết đó thôi, cái khác không hay biết gì hết."
"Sau khi bị đại lý tự và hình bộ tra khảo, cũng chẳng có gì để khai, tên chạy mất kia cũng bị bắt về, Ân Nhị Hổ giết luôn rồi."
"Sau khi thanh trừ những nhân tố bất ổn này, số còn lại ổn định hơn, lần sau dùng sẽ yên tâm hơn."
Vân Sơ lắc đầu:" Lần sau không dùng họ nữa."
"Chỉ dùng một lần là vứt bỏ à?"
"Ừ, tiền trao cháo múc rồi còn cần gì nữa?"
"Lãng phí quá." Ôn Nhu tiếc nuối, hắn thấy những người đó qua được khảo nghiệm rồi:
"Ngàn vạn lần đừng có tâm tư đó, Đại Đường cái gì thiếu chứ không thiếu người, trừ năm người Ân Nhị Hổ ra, những người khác không tính, bọn họ chỉ để dùng vào một đòn sấm sét thôi, dùng nhiều ắt cơ sơ hở." Vân Sơ nghiêm túc nói:
Ôn Nhu chép miệng song vẫn gật đầu.
"Ta tới là để muốn biết Lưu Nhân Quỹ đi đâu rồi?"
"Phế thạch đài trên bãi cỏ của Ti nông tự, nghe nói mang theo ba trăm người ngày đêm nghiên cứu rối pháo hoa."
Vân Sơ cảm thán:" Chiến thuật biển ngươi thế nào cũng có tác dụng, ba tăm người này chỉ cần không ngừng thí nghiệm thôi thế nào cũng tìm ra phối phương."
"Thực ra người ta có hiệu quả rồi đấy, lão tổ ta hôm qua được mời tới phế thạch đài, rối pháo hoa họ nghiên cứu đã nổ rồi. Ta đoán kể cả uy lực không bằng vụ nổ trên cầu Hàm Dương, nhưng chỉ cần họ thấy phương hướng là đúng, làm không ngơi nghỉ, không bao lâu sẽ có thành tích."
Bất kể đám người đó nghiên cứu ra hoặc không ra, đều chẳng liên quan tới Vân Sơ nữa rồi, việc cần làm của y bây giờ là hạ mình xuống thật thấp, không để Lý Tích chú ý.
Còn cơ sơ hở gì thì có tên nội gián Ôn Nhu bịt hộ.
Vân Sơ về huyện nha không lâu, không ngờ Lưu Nhân Quỹ tới tìm, trông ông ta có vẻ mệt mỏi lắm, song tinh thần rất tốt, gầy tới chỉ còn lại đôi mắt.
Vân Sơ hít hít mùi khói trên người ông ta, không giống với mùi khói trên cầu Hàm Dương cho lắm.
"Đừng hỏi, chuyện này không liên quan tới ngươi." Lưu Nhân Quỹ ngăn trước:
Vân Sơ giang tay ra:" Ngày hôm đó Vân mỗ cùng Anh công lên cầu Hàm Dương, nhìn thấy thảm cảnh của người Thổ Phồn mà khiếp sợ, không biết thứ sức mạnh gì có thể xé nát người ta như thế ..."
Lưu Nhân Quỹ không để lộ nửa lời, đẩy Vân Sơ ra ngoài, vừa đi vừa nói:" Đừng nghĩ những chuyện không đâu, hôm nay là ngày vui của bách tính phường An Nghiệp, chúng ta đi mau lên, đừng để họ thất vọng.
Chỉ qua vài ba lời giao lưu là Vân Sơ hiểu rồi, công tác nghiên cứu của Lưu Nhân Quỹ vô cùng thuận lợi, chỉ có thể ông ta mới phấn khích, không cho người ta chất vấn.
Người của huyện Trường An xem ra biết làm việc hơn người huyện Vạn Niên, khi bọn họ tới nơi thì người đông như biển, tiếng chiêng trống vang trời thu hút không ít người qua đường.
Còn có một ông già gầy gò dắt theo một con dê cũng gày quắt, vừa ca hát lại vừa nhảy một điệu rất buồn cười.
Lại còn có một ô vạn dân màu xanh đỏ cắm sau lưng Lưu Nhân Quỹ, với quan viên mà nói, đây là vinh dự cực cao.
Lưu Nhân Quỹ cười không khép miệng lại được, chẳng mấy khi thấy ông già đó vui như thế, vui chứ sao không, Bùi Hành Kiệm đi, bỏ lại cả một đống hỗn loạn, giúp những bách tính vốn đã tuyệt vọng thoát nạn, cho nên được mới được đãi ngộ siêu quy cách.
Mỗi người nhận nhà đều mới Lưu Nhân Quỹ mở cửa nhà cho họ để biểu thị tôn kính.
Vân Sơ hôm nay chỉ lặng lẽ theo sau Lưu Nhân Quỹ xem ông ta biểu diễn, giống như tùy tùng không hề gây chú ý.
Cảnh tượng này với Vân Sơ mà nói thực ra rất quen thuộc, cái duy nhất thiếu là phóng viên cầm micro phỏng vấn thôi. Có điều nhìn thấy Ôn Nhu trong đám đông, Vân Sơ liền yên tâm, có tin đồn huynh ở đây, chính tính của Lưu Nhân Quỹ sẽ được cả Trường An biết tới.
Có lẽ đây là thời khác kiêu ngạo nhất trong sinh mệnh của Lưu Nhân Quỹ.
Vân Sơ cũng rất cao hứng, nhà cửa phường An Nghiệp bị Bùi Hành Kiệm rỡ gần một nửa, giờ nửa này đẹp đẽ rồi, nửa kia liền trở nên khó coi, chắc chắn không ai thích để như thế đâu. Họ sẽ tìm tới Vân Sơ nhờ xây dựng thôi.
Cứ như thế, địa ốc Trường An sẽ nắm trong tay Vân Sơ, chỉ cần y muốn, thành người giàu nhất Đại Đường cũng không khó.
Có điều đếm lại những người từng giàu ngang quốc gia trong lịch sử, chẳng ai có kết quả tốt, nên y chỉ nghĩ trong đầu vậy thôi, chẳng dại gì đi thực hiện.