So với Lưu Nhân Quỹ đang hưởng thụ vinh quang, người Đại lý tự sống cực thảm.
Vụ án Từ mặt rỗ diệt môn sứ đoàn Thổ Phồn vốn công bố thiên hạ, hung thủ bị chặt đầu thị chúng, giờ bị triều đình bắt phải điều tra lại.
Đây là vụ án không có manh mối, lâu như vậy chẳng biết tặc nhân đã chạy đi đâu mất rồi, khỏi nghĩ cũng biết tra thế nào cũng vô ích mà thôi.
Giờ lại thêm vụ án mưu sát ở cầu Hàm Dương cũng đặt lên người họ.
Nghe nói đại lý tự thiếu khanh Bành Thọ sau khi đích thân kiểm tra hiện trường, quay về nhốt mình trong phòng cả ngày không đi dâu.
Ông ta sợ, vụ án này còn nghiêm trọng hơn vụ án diệt môn lần trước cả trăm lần, không phải thứ mà viên quan nhỏ như ông ta đụng vào được, 300 tinh nhuệ trong tinh nhuệ bị người ta phân thây trên cầu chỉ trong có một tuần trà ngắn ngủi.
Đại lý tự mà chọc giận đám người này, Bánh Thọ thấy người ta giết sạch đại lý tự từ trên xuống dưới không cần tới một tuần trà.
Đáng sợ hơn nữa là cảnh tượng xảy ra ngày hôm đó, đa phần người ông ta tìm tới đều không muốn nhớ lại, có người kể được vài câu thì lên cơn co giật sợ hãi, người quỳ xuống khấn bái … nỗi sợ đó lan truyền sang cả ông ta.
Anh công có vẻ tra ra được cái gì đó, nhưng bọn họ không dám tới nhà hỏi, Bành Thọ mới nhắc một câu trên triều đã bị Lý Tích quát chặn lời.
Hoàng đế không giúp Đại lý tự lại còn ra nghiêm lệnh bọn họ chỉ cần tra án, không được làm phiền Anh công.
Không còn cách nào khác, Bành Thọ đành rải toàn bộ nhân thủ của Đại lý tự ra, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào dù là nhỏ nhất.
Bận rộn nửa tháng, trừ một phạm nhân tự xưng có tham gia vào vụ án chủ động đầu thú thì bọn họ không có bất kỳ thu hoạch nào.
Lần nữa tới nhà ngục Đại lý tự, Bành Thọ nhìn cái thân thể rách nát trên giá.
Ông ta thực ra tin lời phạm nhân này, hắn không biết gì về những kẻ khác, nhưng nghĩ tới khuôn mặt lạnh như băng của đại lý tự khanh, Bành Thọ lần nữa tóm tóc phạm nhân, nhìn đôi mắt vô hồn:" Nói, đồng bọn của ngươi còn có ai nữa?"
Phạm nhân đờ đẫn nhìn khuôn mặt không còn rõ ràng:" Không phải các ngươi nói, chỉ cần chủ động đầu thú thì sẽ bỏ qua chuyện cũ sao?"
Bành Thọ nhỏ giọng nói:" Chỉ cần ngươi khai ra thứ hữu dụng, ta lập tức đưa ngươi tơi thái y thự trị thương, còn giao cả tiền thưởng cho ngươi."
Phạm nhân thều thào:" Lần nào cũng là họ liên lạc với ta, ta thực sự không biết."
"Liên lạc thế nào?"
"Không biết, có khi ta ở quán ăn ăn cơm, sau lưng có người nói chuyện với ta, đợi ta quay lại thì người đã đi mất. Có lần ta đang ngủ thì có người gọi, đưa đồ xong rồi không thấy đâu nữa ... Ta xin ngài, ta chỉ biết thế thôi."
Bành Thọ buông tay ra, cái đầu của phạm nhân tức thì gục xuống.
Đi vào ngõ cụt rồi.
Bành Thọ thất thểu rời khỏi nhà lao, mắt vô tình liếc qua gian phòng hoang vu dưới cây hòe, ông ta chợt nhớ ra một cái tên mà bất kỳ ai ở Đại lý tự cũng không muốn nhắc tới.
Con người rơi vào khổn cảnh thường mới nhớ tới anh hùng.
Khi Đại lý tự từ trên xuống dưới sắp bị hoàng đế và huân quý toàn triều bức tử, cái tên Địch Nhân Kiệt liền hết sức tự nhiên xuất hiện trong đầu mọi người.
Lúc này mọi sở thích quái lạ, hành vi không tốt của Địch Nhân Kiệt vì biểu hiện xuất sắc trong nửa năm phán quyết ba nghìn vụ án thành không đáng kể nữa.
Thế là trong Đại lý tự, những tiếng nói yêu cầu đưa Tịnh Châu pháp tào Địch Nhân Kiệt về, bất tri bất giác nhiều lân.
"Nói như thế thì Địch Nhân Kiệt sắp về rồi à?" Vân Sơ rất hứng thú với tin đồn lần này Ôn Nhu truyền tới:
Ôn Nhu lắc đầu: "Giờ chỉ có thể nói là tiếng ủng hộ rất cao thôi, đợi đại lý tự khanh bỏ thể diện xuống thì Địch Nhân Kiệt mới mau chóng quay về được."
"Ta không nghĩ Tân Mậu lại coi trọng thể diện của bản thân lớn thế đâu. Dù sao tiếng nổ ở cầu Hàm Dương đã nguy hại tới an toàn của toàn bộ quan lớn huân quý Đại Đường rồi. Giờ chỉ cần có một cọng cỏ là ông ta sẽ tóm ngay lấy thôi."
Vân Sơ chép miệng:" Nếu biết có hiệu quả này thì chúng ta nên cho nổ sớm hơn."
"Là ngươi chứ không phải chúng ta." Ôn Nhu rít lên đính chính:" Ta chưa từng thấy ai to gan lớn mật như ngươi … lão tử mất ngủ tới ba ngày."
Vân Sơ cười ha hả:" Cuộc đời ngắn ngủi, nếu như không sống đặc sắc chút, làm sao vượt qua được tháng năm dài dằng dặc."
Đây là tin mừng hiếm hoi thời gian qua mà Vân Sơ nghe được … à không, còn cả những cây bông nữa.
Cuối tháng bốn rồi, cây bông đã mọc dài tới một thước, bất kể bông trồng ở đất phèn ngoài thành hay là công trường trong thành, đều mọc rất tốt.
Vì Lưu Nhân Quỹ đang bận chế thuốc nổ, cho nên chuyện liên quan tới bông ở hai huyện Vạn Niên, Trường An đều đổ hết lên người Vân Sơ.
Cũng vào lúc này, xưởng bông rốt cuộc cũng xây xong, bốn nghìn nữ chức công khiến Lưu Nhân Quỹ mang tiếng xấu cực lớn cũng được an bài tới xưởng.
Số bông Vân Sơ ra sức thu mùa từ thương cổ người Hồ rốt cuộc cũng sản xuất ra đợt thành phẩm đầu tiên.
Sản phẩm gồm có, vải bạch điệp, áo bông, quần bông, giày bông, mũ bông. Chỉ tiếc là số lượng còn quá ít, không phù hợp với lượng thu mua của quan phủ.
Đây là chuyện sớm dự liệu được rồi, nên khi bị binh bộ thị lang phê bình, Vân Sơ chẳng để bụng.
Bông còn mọc trong ruộng kia kìa, không có đủ bông, y làm sao biến ra được nhiều sản phẩm như thế. Dù tên đó mắng mỏ rất vô lý, Vân Sơ cũng không cãi lại tại chỗ.
Kế hoạch mua sắm quân nhu to lớn như vậy mà không có chút quan hệ gì với binh bộ thi lang chủ quản quân nhu như hắn, dù là ai ngồi ở vị trí đó cũng tức giận thôi.
Hơn nữa binh bộ thị lang người ta khi đi muốn mang theo 100 bộ quân phục để thí nghiệm lại còn bị Vân Sơ từ chối dứt khoát, tuyên bố lấy cái gì trong kho ra cũng phải được Lưu Nhân Quỹ phê chuẩn.
Đường đường là quan lớn chính tứ phẩm, bị một tên quan nhỏ xíu từ chối chẳng nể nang gì, nên người ta có mắng chửi cũng là điều thông cảm được thôi.
Vân Sơ thấy ông ta nên quen đi là vừa, một khi y xây dựng lên mấy xưởng làm quân nhu nữa thì còn lấy thêm rất nhiều lợi ích và quyền lực từ tay ông ta.