Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 397 - Chương 178: Sợ Bóng Sợ Gió.

Chương 178: Sợ bóng sợ gió. Chương 178: Sợ bóng sợ gió.

Bụng Ngu Tu Dung ngày càng to, da bụng căng lên cực mỏng, huyết quản máu xanh như con giun phía dưới lớp da mỏng manh làm Vân Sơ nhìn mà hãi hùng. Nhiều khi y còn sợ bụng nàng liệu có thình lình phát nổ vào lúc nào đó không? Trong nhà không dám để nha đầu béo tới gần nàng nữa.

Lần đầu tiên có con, Vân Sơ rất mong con mình sớm chào đời.

Nhìn đứa bé đạp bụng Ngu Tu Dung nhô lên một cục nhỏ, Vân Sơ vội dùng tay ấn xuống, đứa bé lại đổi chỗ khác để đạp.

Vân Na cũng rất sợ bụng tẩu tử bị đạp rách, ở bên giúp ca ca ấn xuống.

Ấn một hồi cả Vân Sơ và Vân Na đều thấy không ổn, đứa bé nhà nào cùng lúc chọc lên bốn cái cục như thế chứ? Hai huynh muội nhìn nhau, bốn đôi mắt sợ hãi, hơi lạnh chạy dọc từ chân lên đầu.

Mồ hôi trên trán Vân Sơ chảy ròng ròng, y biết phương thức mình tới thế giới này vô cùng thần bí, y không biết gen của mình có vì thế mà nảy sinh biến dị không?

Thế là trong đầu y hiện ra hình ảnh một đứa bé có bốn cái chân đang đạp liên hồi.

Vân Na từ bé đã bị Vân Sơ trút vào đầu một đống chuyện thần kỳ quái dị, nó ngoạc miệng muốn khóc, trong đầu nó hiện ra một đứa bé ba đầu sáu tay.

Ngu Tu Dung thấy đôi huynh muội vẻ mặt khác thường, không hiểu ra làm sao.

Vân Sơ nhìn sắc trời bên ngoài, sắp tối rồi nhưng vẫn còn kịp, y gọi một tiếng chuẩn bị xa, sai Vân Na giúp tẩu tử mặc y phục, hôm nay dù ông trời tới, y cũng phải tới hoàng thành tìm ông già Phó Cửu Đỉnh cứu mạng.

Xe chuẩn bị xong, Vân Sơ bế Ngu Tu Dung lên xe, Ngu Tu Dung chỉ nói một câu không sao đâu đã bị Vân Sơ mắng.

Ngu Tu Dung chưa bao giờ thấy trượng phu vững vàng như núi của mình lại kinh hoàng tới lạc cả giọng như thế, nàng liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

Vân Na vừa định khóc thì bị Vân Sơ vỗ cho một cái liền ngừng ngay, có điều nó chui vào xe, sống chết muốn đi theo tẩu tử, muốn ở bên tầu tử.

Vân Sơ vừa cuống lên một cái, cả Vân gia liền loạn ngay, nha đầu béo như linh cảm được chuyện không hay, Ngu Tu Dung vừa được đưa đi một cái là nó khóc không ai dỗ được, Thôi nương tử quỳ ở sân bắt đầu khấn thần bái phật.

Lưu Nghĩa tay run bần bật, mất mấy lần mới tháo được ngưỡng cửa ra, Thập Phì chạy bộ phía trước quát tháo phường dân tránh đường, để xe ngựa rời Vân gia tới hoàng thành xem bệnh, thế là làm cả phường nhốn nháo theo, đứng dạt bên đường cầu trời khấn phật.

Vân Sơ đích thân đánh xe, cố gắng giúp xe ngựa đi thật nhanh lại vững vàng.

Cuối cùng cũng tới được hoàng thành trước khi đóng cửa, xe vừa mới dừng trong sân thái y thự, Vân Sơ hô lớn:" Y thừa cứu mạng, y thừa cứu mạng."

Đã hết giờ làm, Phó Cửu Đỉnh đang nghỉ ngơi trong quan giải, nghe Vân Sơ kêu cứu thảm thiết như thế, chẳng kịp đi hài, cứ chân đất chạy ra ngoài.

Nghe hai huynh muội lắp ba lắp bắp kể đâu đuổi sự việc, ánh mắt Phó Cửu Đỉnh nhìn Vân Sơ thay đổi, may nhờ có Vân Na tha thiết thúc giục, ông ta không bảo Ngu Tu Dung xuống xe, cầm tay nàng chẩn mạch.

Ngu Tu Dung vốn không sợ, nàng thấy mình rất khỏe, nhưng bị bộ dạng huynh muội nhà kia làm cho bất an, lúc này cũng mặt trắng bệch, run rẩy đợi ông già bắt mạch cho.

Phó Cửu Đỉnh xem mạch cho Ngu Tu Dung xong, lạnh lùng nhìn Vân Sơ:" Ngươi cũng là y chính thái y thự, ngay cả bản lĩnh bắt mạch cũng không học được à?"

Vân Sơ lau mồ hôi trên trán:" Y thừa, phu nhân ti chức có khỏe không, con của ti chức có khỏe không?"

Phó Cửu Đỉnh không thèm để ý tới tên ngu xuẩn Vân Sơ, quay sang cười chắp tay với Ngu Tu Dung:" Chúc mừng phu nhân, trong bụng phu nhân có một đôi song sinh, một mạch âm, một mạch dương, hẳn là đôi nam nữ."

Ngu Tu Dung mặt mày nhợt nhạt nở nụ cười nhẹ nhõm, đa tạ lão tiên sinh xong mới nói nhỏ:" Thiếp thân cũng nghĩ là song thai."

"Phu nhân sức khỏe tốt, thai nhi trong bụng mạch khỏe, không cần khám đại phu, càng không cần thuốc bổ. Quan trọng nhất là đừng để bị thứ dong y trong nhà làm hại."

Ngu Tu Dung lại tạ an một lượt nữa, Phó Cửu Đỉnh mắng "mất mặt", chẳng biết nói ai, cứ thế đi chân đất về phòng, còn đóng cửa phòng sầm một tiếng, xem ra ông già cực kỳ tức giận.

Song sinh à? Hai huynh muội nhà nọ nhìn nhau.

Lúc này đã gõ trống dọn đường rồi, thế là cả nhà Vân Sơ không thể rời hoàng thành được nữa.

Ra chỉ là song sinh thôi, Vân Sơ từ sợ chuyển thành mừng muốn rồ luôn luôn, sai tạp dịch đánh xe ngựa đi, đỡ Ngu Tu Dung dẫn Vân Na tới công giải của mình.

Nơi đó có một cái giường, lão bà và muội tử tối nay có thể ngủ tạm.

Còn về bản thân, không ngủ cũng chẳng sao.

Đây là lần đầu tiên Ngu Tu Dung tới nơi trượng phu làm việc, cái gì cũng mới lạ, không muốn nằm xuống giường, được Vân Na dìu đi quanh sân nhìn chỗ nọ, ngõ chỗ kia, vui vẻ lắm. Nơi này chỗ nào cũng toàn mùi thuốc, nhưng không khó ngửi tẹo nào, không hiểu sao cái mùi này rất hợp với bà bầu như Ngu Tu Dung. Vân Na càng không phải nói, nó muốn mở từng ngăn kéo ra ăn thử thuốc trong đó làm đám dược đồng bám sát từng bước.

Vân Sơ tới nhà ăn lấy rất nhiều thức ăn, ba người ngồi xuống cái bàn đá bên cây hà thù ô không biết trồng bao năm ăn cơm.

Mặc dù cơm nước của thái y thự không tệ, nhưng so với Vân gia, hoặc nhà ăn lớn thì rốt cuộc vẫn có thua kém. Ngu Tu Dung và Vân Na ăn tưng bừng, dù sao cơm quan không phải ai cũng được ăn.

Vân Sơ uống liền ba bầu rượu mới áp được nhịp tim cuồng loạn xuống, hoàn toàn tiếp nhận tin tức mình sắp có hai đứa con chứ không phải một đứa bốn chân.

Vân Na chỉ cần không buồn nữa là sức ăn rất khỏe, đương nhiên khi nó tức giận thì ăn càng khỏe, hôm nay sợ hụt một phen như thế, càng phải ăn nhiều bù lại.

Ăn cơm xong, Vân Sơ thấy trời vẫn còn sớm lại dẫn lão bà muội tử đi tham quan thái y thự, nơi này rất rộng, vừa rồi xem chưa hết.

Vân Na cực thích hai bộ xương trắng trong nhà thuốc, Ngu Tu Dung thì rất kiêng kỵ, thấy Vân Na định sờ thử thì mắng một trận. Vân Na tiếc lắm, vì hai bộ xương này bị đám y giả sờ tới bóng rồi, giống dát lạp hãn của nó.

Kệ ánh mắt của người khác, cả nhà ba người nhà kỳ lạ đó cứ đi ngó nghiêng sờ mó khắp nơi, khi trời tối liền về công giải của Vân Sơ, thái y thự tối om om như quỷ vực thì có gì hay mà xem.

Chỉ có một cái giường đơn thôi, Ngu Tu Dung hiện thân hình rất lớn, một mình nàng nằm xuống chiếm hết cái giường rồi.

Vân Sơ lấy ra công cụ quán quán trà của mình, chuẩn bị vừa nấu trà vừa kể chuyện cho Vân Na nghe tới sáng rồi tính sau, dù sao tinh thần y đang rất phấn khích chắc chắn là không ngủ được rồi.

Bếp lò châm lên, Ngu Tu Dung chẳng buồn ngủ, nàng không dám uống trà, thi thoảng ăn một quả tao đỏ đun tới căng phồng trong nước trà.

Thời gian trôi qua từng chút một, Ngu Tu Dung ngủ trước, sau đó Vân Na cũng ngã vào lòng Vân Sơ ngủ say tít.

Vân Sơ dọn cái bàn tiếp khách trên giường La Hán đi, đặt Vân Na lên đó, lần này mới thực sự nhận ra, đứa bé này lớn rồi, nhét đầy cái giường dài hơn mét rưỡi.

Một bên là muội tử đang ra sức lớn, một bên là thê tử có thai, Vân Sơ ngồi trên bồ đoàn ở giữa, lúc nhìn trái, lúc nhìn phải, thi thoảng lại nở nụ cười hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment