Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 398 - Q2 - Chương 179: Hậu Quả Của Đi Đường Tắt.

Q2 - Chương 179: Hậu quả của đi đường tắt. Q2 - Chương 179: Hậu quả của đi đường tắt.

"Uỳnh!"

Đêm khuya tĩnh lặng chỉ có tiếng côn trùng kêu ra rả, đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên bên tai Vân Sơ, trong tích tắc y đứng thẳng tắp, trước tiên ôm Ngu Tu Dung an ủi, quay sang định vỗ về muội tử thì phát hiện nó vẫn ngủ chẳng biết trời trăng gì.

Tiếng nổ lớn chưa dừng, nối nhau liên tiếp, nghe như tiếng sấm nổ, rồi đột nhiên có tiếng nổ kinh thiên động địa, đến chấn song cửa sổ phòng bọn họ cũng đập sầm sập.

Vân Na bấy giờ mới tỉnh lại, bò từ trên giường xuống, học ca ca ôm chặt tẩu tử.

Nhìn Ngu Tu Dung sợ hãi quá độ, Vân Sơ tức giận vô cùng, ra sau tủ lấy mã sóc, dặn:" Nàng cứ ở đây, ta đi xem sao."

Vừa bước ra ngoài thì có ám khí bay tới, Vân Sơ vung mã sóc như chớp đâm thẳng về phía đó, khi rụt mã sóc lại mới phát hiện ra trên mã sóc có một cái chân người.

Vân Sơ rùng mình, ném cái chân đi thật xa, tránh làm lão bà sợ hãi.

Cẩn thận nấp dưới mái hiên một lúc, không thấy có vật thể lạ gì bay tới nữa, Vân Sơ nhảy lên tường bao quan sát, thấy ở vị trí ti nông tự thấp thoáng ánh lửa bốc lên cùng khói đen kịt.

Hẳn là nơi nghiên cứu thuốc nổ bị nổ rồi.

Phó Cửu Đỉnh cũng đi chân đất xách một cái đèn lồng đứng ở trong sân, thấy Vân Sơ ở trên tường thì hỏi:" Ở đâu xảy ra chuyện thế?"

Vân Sơ vội đáp:" Y thừa, phía bãi cỏ của ti nông tự, không biết là chuyện gì."

Phó Cửu Đỉnh nhìn cái chân người:" Ở đó xảy ra chuyện, sao có chân người ở đây?"

Vân Sơ không dám nói mình ném qua, lập lờ nói:" Chắc là liên quan tới tiếng nổ lớn vừa rồi."

Phó Cửu Đỉnh gọi:" Chúng ta mau mau tới xem, không biết thiên tai hay nhân họa, nhưng nơi đó chắc chắn chết không ít. Gõ chuông đi!"

Vân Sơ nhảy ngay xuống, đi gõ chuông tập hợp của thái y thự, chẳng mấy chốc hai mươi mốt người còn run bần bật tập trung trong quan giải Phó Cửu Đỉnh.

Phó Cửu Đỉnh ngồi đó trấn định an bài nhiệm vụ, sau đó chỉ Vân Sơ:" Ngươi cầm mã sóc đi trước mở đường, chúng ta mau mau qua đó."

Vân Sơ vâng một tiếng, chạy về phòng bảo Ngu Tu Dung:" Bên ti nông tự xảy ra chuyện, thiên tai thôi, đừng sợ. Nàng và Vân Na ở trong phòng đừng đi đâu cả đấy."

Gặp chuyện lớn, Ngu rất đáng tin cậy, biết lúc này không thể thành gánh nặng của trượng phu, vừa giữ chặt lấy Vân Na vừa dặn Vân Sơ cẩn thận.

Quan nha của Thập lục vệ lúc này càng như ong vỡ tổ, có vệ thì bình tĩnh tổ chức người, có vệ thì cuống cuồng chạy tới nơi xảy ra chuyện, lúc này liền nhìn ra được năng lực quan viên cao thấp.

Từ khi cái chân kia rơi xuống, Vân Sơ đã đoán chừng hiện trường sẽ vô cùng thê thảm, chưa tới bãi cỏ lớn đã nhìn thấy nội tạng người trên mặt đất, không biết chuyến này chết bao người.

Tới ngoài bãi cỏ lớn, Vân Sơ thầm mặc niệm cho Lưu Nhân Quỹ, vì cái tường phân cách dày như tường phường đã sập cả mảng lớn.

Cũng may là có cái tường này ngăn cách, nếu không chẳng biết hậu quả kinh khủng thế nào.

Rất nhiều quan viên của thái sử giám sát bên phế thạch đài thích thức đêm viết sách, lúc này ôm hai cái tai máu chảy ròng ròng, la hét không thành tiếng, chạy lung tung khắp nơi. Thần kinh rõ ràng đã thác loạn.

Với những người này, Vân Sơ sử dụng biện pháp rất thô bạo, đó là vung tay chặt một phát vào cổ, những người khác thấy vậy cũng làm theo, thấy ai chặt người đó, sau đó sai dược đồng đưa lên càng khiêng đi.

Xử lý xong người bị thương ở bí thư giám, thái sử giám, đoàn người Vân Sơ mới vào Phế thạch đài.

Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, Vân Sơ nhìn cái hố sâu tới một mét giữ Phế thạch đài cũng phải giật mình.

Phế thạch đài thực ra là một cung điện bỏ hoang, giờ thì nóc của cung điện này không còn, tường không có chỗ nào lành lặn, một số chỗ chỉ còn trơ lại vài cái cột.

Chẳng thấy mấy người chết, vì họ bị đè dưới đống đổ nát hết rồi.

Vân Sơ thấy chẳng cần bới gạch ngói ra cứu nạn nữa, vụ nổ kinh khủng như thế, cơ bản bị sóng chấn động giết chết hết.

Chuyện đúng như Vân Sơ dự liệu, người của thập lục vệ ra sức đào đống đổ nát, không lâu sau tìm ra bảy rám thi thể, đa phần lành lặn, nhưng toàn bộ mũi chảy máu, đứt hơi bỏ mình rồi.

Vân Sơ lục lọi đống thi thể muốn tìm kiếm Lưu Nhân Quỹ, đây là người đầu tiên y bội phục ở Đại Đường, một người tư cách đạo đức rất cao, vậy mà chết rồi.

Ông ta là người làm việc gì cũng tự mình làm, nên khi xảy ra vụ nổ, chắc chắn cũng có mặt.

Khi Vân Sơ đang thầm thương tâm cho Lưu Nhân Quỹ thì có một người như hổ đên xông vào Phế thạch đài, nhìn thi thể tàn khuyết ngổn ngang, ông ta ôm đầu gào thảm thiết, sau đó nhảy xuống hố la hét:" Những người khác đâu rồi, đâu rồi?"

Nghe giọng nói quen thuộc ấy, Vân Sơ vội quay sang, bấy giờ mới nhìn rõ người đầu bù tóc rối chạy khắp nơi dùng tay đào đất là Lưu Nhân Quỹ.

Lúc này ông ta đã điên rồi, Vân Sơ không nghĩ nhiều, nhảy xuống hố, chuẩn bị đánh ngất, đưa về thái ý thự, không ngờ có mấy cung vệ ra tay trước, bốn năm người nối nhau nhảy xuống, vây lấy ông ta, ấn xuống đất, dùng xích sắt khóa chân khóa tay mang đi.

Không giải thích một lời, đám cung vệ đó cứ thế khiêng Lưu Nhân Quỹ đã hôn mê rời phế thạch đài.

Lưu Nhân Quỹ bị bắt đi rồi, Vân Sơ chẳng còn tâm tư cứu chữa người bị thương nữa, quay trở về công giải, chẳng buồn ngủ chút nào, cứ thế cùng Ngu Tu Dung và Vân Na mở mắt tới tận khi trời sáng.

Thuốc nổ là thứ nguy hiểm, triều đình muốn nắm giữ được thứ này, chịu thương vong là điều cần thiết.

Nhận thức với bất kỳ thứ gì cũng là quá trình tuần tự, nếu vượt qua quá trình này nhảy ngay tới thành quả thì vụ nổ này chính là hậu quả.

Hôm sau là đại triều hội, Vân Sơ không vội về nhà, thay quan phục, tới thẳng cửa cung.

Hôm nay hẳn là có cuộc thẩm phán lớn nhắm vào Lưu Nhân Quỹ, Vân Sơ muốn biết kết quả.

Dù là quan viên tòng lục phẩm thì Vân Sơ vẫn chưa có tư cách vào đại điện, nhưng nếu chịu khó nhón chân lên, vươn dài cổ ra, vẫn có thể khung cảnh sau cánh cửa mở rộng.

Ôn Nhu cũng tới, có điều hắn vẫn đứng ở bậc thềm, không biết hắn xã giao thế nào, không lâu sau hắn xuất hiện phía sau Vân Sơ.

"Hôm qua ngươi làm nổ hoàng cung đấy à?"

Chỉ nhìn Ôn Nhu mấp máy môi là Vân Sơ đoán ra ý tứ của hắn.

"Hôm qua phế thạch đài bị nổ, tử thương rất lớn, Lão Lưu bị cung vệ bắt đi tại chỗ." Vân Sơ cung cấp thông tin:

Ôn Nhu cau mày:" Vụ nổ hôm qua truyền khắp thành Trường An, sáng nay ta ra ngoài, đâu đâu cũng thấy bàn tán, bọn họ nói hoàng đế cưới Vũ Mị khiến trời phạt."

Vân Sơ cười lạnh:" Xem ra có một số kẻ thấy chết chưa đủ nhiều nên muốn đi cùng đây mà."

"Ý ngươi chuyện hôm qua là ngoài ý muốn."

"Ừ, rối pháo hoa vốn không phải thứ tốt lành gì, dù là chế tạo đúng phối phương, nó cũng là thứ ác liệt, một khi tiếp xúc với lửa, phát nổ là bình thường. Huống hồ tới giờ chúng ta chưa biết đám Lưu Nhân Quỹ đã nghiên cứu tới bước nào rồi, nếu như ...."

Bình Luận (0)
Comment