Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 399 - Q2 - Chương 180: Lý Tích Chỉ Cần Thành Quả Không Cần Hậu Quả.

Q2 - Chương 180: Lý Tích chỉ cần thành quả không cần hậu quả. Q2 - Chương 180: Lý Tích chỉ cần thành quả không cần hậu quả.

Khi hai người Vân Sơ và Ôn Nhu đang thì thầm với nhau thì Lưu Nhân Quỹ đầu bù tóc rối, chân tay bị xích được một đám cung vệ áp giải đi qua trước mặt. Tới trước đại điện, tên cung vệ áp giải thô bạo đá vào khuỷu chân, ông ta quỳ sụp xuống.

Đáng thương cho ông già chừng đó tuổi rồi, đầu gối đập mạnh xuống sàn đá như thế sao chịu nổi. Vân Sơ đứng đó rất gần, nhìn Lưu Nhân Quỹ lồm cồm bò dậy, nghiến răng nói với tên cung vệ:" Ngươi ngàn vạn lần đừng rơi vào tay ta, nếu không ta khoét đầu gối ngươi, cả đời này ngươi chỉ có thể quỳ đi lại thôi."

Cung vệ thấy y chỉ là quan viên lục phẩm, đang định giễu cợt, không ngờ Lưu Nhân Quỹ giọng khàn khàn nói:" Đừng chọc vào y, y nói được là làm được."

Rồi quay sang Vân Sơ:" Đừng trách hắn, hắn cũng chỉ nghe lệnh làm việc. Lần này lão phu phạm sai lầm, khiến hơn một trăm sáu mươi người chết, đó là lỗi của lão phu."

"Lát nữa lão phu có bị trừng phạt, ngươi cũng đừng cầu xin, chỉ hình phạt mới làm dịu bớt cơn đau trong lòng lão phu, nói không chừng đó là giải thoát."

"Hậu sự của lão phu, nhờ ngươi lo liệu, nói với chuyết kinh, đưa con về quê làm ruộng, chớ làm quan."

Vân Sơ quay đầu sang bên, lúc này y không biết phải dùng thái độ gì đối diện với Lưu Nhân Quỹ, chuyện này có một phần lỗi của y.

Chỉ hi vọng Lý Trị và Lý Tích có trách nhiệm một chút, đừng đem mọi lỗi lầm đổ lên cái ông già chỉ biết nỗ lực làm việc này.

Văn võ toàn triều chỉ có Trường Tôn Vô Kỵ và Lý Tích là có quyền đi xưa ngựa tới thẳng Thái Cực Điện.

Khi hai người họ từ dưới bậc thềm đi lên, Trường Tôn Vô Kỵ rõ ràng là rất hoang mang, vẻ mặt của Lý Tích rất kỳ quái, có vẻ cao hứng lắm.

Lý Tích đứng lại bên cạnh Lưu Nhân Quỹ đang quỳ, khẽ vỗ vai ông ta một cái, nhìn sang Vân Sơ:" Nghe nói hôm qua ngươi ở hoàng thành, cảnh tượng có dữ dội không?"

Vân Sơ máy móc đáp:" Có thể nói là kinh thiên động địa."

Lý Tích vuốt râu:" So với vụ nổ ở cầu Hàm Dương thì thế nào?"

Vân Sơ nghĩ một lúc rồi trần thuật:" Phế thạch đài đã thành đống đổ nát, phòng ốc thái sứ giám cách đó ba mươi bước bị hủy quá nửa, người bên trong đều bị trọng thương, chân tay gãy ở Phế thạch thậm chí bay tới cả thái y thự."

Lý Tích nghe vậy, không ngờ kệ ánh mắt dò hỏi của Trường Tôn Vô Kỵ ở bên, chắp tay sau lưng cười lớn đi vào Thái cực điện.

Vân Sơ cúi xuống nói với Lưu Nhân Quỹ :" Có thể ông sẽ không chết đâu."

Hôm nay Lý Trị rất bá đạo.

Bất kỳ một ai nhắc tới vụ nổ ở hoàng thành đều bị hắn lờ đi, liên tiếp quát lui hai ngự sử, một cấp sự trung. Bấy giờ mọi người đều hiểu ý tứ của hoàng đế rồi.

"Bệ hạ không muốn nói về vụ nổ ở hoàng thành, vậy bọn thần không nói nữa. Nhưng rốt cuộc trong hoàng thành làm gì mà gây ra tử thương lớn tới thế, chẳng lẽ bệ hạ không định nói cho lão thần biết sao?"

Giọng Trường Tôn Vô Kỵ vang lên, đại điện vốn có chút nhốn nháo tức thì yên tĩnh hẳn."

"Sau triều hội Triệu công sẽ biết." Lý Trị nói rất dứt khoát:

Trường Tôn Vô Kỵ lần nữa khép mắt lại, không nói gì thêm.

"Lão thần thân là tể phụ, biết chút cơ mật của Đại Đường cũng không phải quá chứ?"

Giọng này rất lạ, Vân Sơ nhìn sang Ôn Nhu, Ôn Nhu nhỏ giọng đáp:" Lai Tể."

Lai Tể vừa lên tiếng một cái, đại điện lần nữa ồn ào, không ít quan viên đòi biết cơ mật, đây là chuyện trọng đại, bọn họ có quyền biết.

Thế là vốn từ thảo luận vụ nổ, biến thành so bì địa vị, so bì chức trách, ai cũng đủ lý lẽ chứng minh mình phải biết bí mật này. Chẳng còn ai quan tâm tới vụ nổ gây thương vong cực lớn đó nữa, có thể nói những người này bị Lý Trị lừa đưa xuống cống hết rồi.

Chuyện tới đây không còn ý nghĩa gì nữa, Vân Sơ lục ống tay áo Ôn Nhu lấy ra ấm trà và chén trà, rót cho Lưu Nhân Quỹ, đưa tới miệng:" Uống cho đỡ khô cổ."

Lưu Nhân Quỹ đã khôi phục tinh thần, không còn tự trách tới chỉ một mực muốn chết nữa, uống liền bốn năm chén trà:" Xem ra lão phu không chết được rồi."

Vân Sơ gật đầu:" Mạng của ông chưa bao giờ đáng giá như hiện giờ, làm rõ nguyên nhân gây nổ là việc của ông sẽ hoàn thành."

"Nói thật, ông không nên dính dáng vào loại chuyện này, chúng ta cứ trồng bông cho tốt là được rồi, chỉ có thứ từ dưới đất mọc lên mới là chắc chắn nhất."

"Khi ông không có mặt, xưởng dệt đã làm ra một đợt sản phầm, binh bộ thị lang Dương Hoài Tố tới thị sát, mở mồm ra là đòi ngay trăm bộ về nghiên cứu."

"Bị ta từ chối, ông ta liền quát mắng, bới móc đủ mọi thứ, đe dọa không nhận đồ chúng ta làm ra. Ông mau mau quay lại, chúng ta còn đi giết tên tiểu nhân vô sỉ đó."

Tên cung vệ đứng canh Lưu Nhân Quỹ sắc mặt ngày một tệ, hắn cứ nghĩ lão già này chết chắc rồi, thành cái trống nát, ai cũng có thể tới gõ, cho nên mới đối xử thô bạo với ông như thế. Kỳ thực hắn làm vậy để cho những quan viên có mặt xem.

Không ngờ chẳng những ông già này rõ ràng sắp không sao, mà tên quan nhỏ lục bào bên cạnh trước mặt bao người tuyên bố muốn giết chết binh bộ thị lang.

Mình đã làm cái gì thế này?

Một phạm quan mà hoàng đế cũng ra sức bảo vệ, một viên quan dám công khai đòi giết binh bộ thị lang, mình đụng vào được sao?

Thế là dưới gối Lưu Nhân Quỹ có thêm một cái đệm lông cừu dày, tay còn cầm một cái bánh nướng, để ông già nhịn đói suốt từ hôm qua có cái lót dạ.

Vân Sơ tất nhiên là không thể giết một binh bộ thị lang dễ dàng như thế, chỉ nói thế thôi, chẳng có gì phải sợ, vì y không ở quân tịch, quản được y chỉ có lại bộ. Từ xưa tới nay binh bộ và lại bộ chạy trên hai con đường khác nhau.

Hai bên chẳng quản được nhau, đã thế lại còn chướng mắt với nhau, là hai cơ cấu lớn đấu đá thù hận nhau có truyền thống nhất.

Thêm một lúc nữa có hoạn quan bê ra bộ y phục mới tinh, mời Lưu Nhân Quỹ đi tới thiên điện tắm rửa thay y phục, sau đó lên điện diện thánh.

Ôn Nhu ngáp một cái:" Hết chuyện rồi."

Vân Sơ thì lại thở dài:" Sĩ tốt chiến tử biên cương chẳng bằng một con lừa, không biết công tượng tử vong có đáng tiền hơn không? Ngươi nói xem họ sẽ được phủ tuất bao nhiêu? "

Ôn Nhu ngạc nhiên:" Công tượng làm gì có phủ tuất, được phát tiền lương tháng đó là khá rồi."

Vân Sơ ngẩn ra, không ngờ mạng người rẻ mạt tới thế, hơn 160 công tượng mất mạng là bao nhiêu gia đình rơi vào cảnh điêu đứng, tinh thần có chút sa sút:" Sao ta cảm giác tội nghiệt này do ta gây ra."

Ôn Nhu lạnh lùng nói:" Nếu ngươi còn nghĩ thế, ta phải cân nhắc thật kỹ sau này có nên dính dáng gì tới ngươi nữa hay không?"

(*) Mới đó mà 400 chương rồi, thật là nhanh, cầu ngọc phiếu a.

Bình Luận (0)
Comment