Từ khi Lưu Nhân Quỹ đi vào là đại điện Thái Cục cung liền đóng lại, không phải quan viên phẩm cấp thấp nào cũng có nguồn tin linh hoạt như Vân Sơ và Ôn Nhu, thế là bàn tán đủ kiểu, thậm chí còn có người nhắc tới chuyện ông ta tuyển mộ ba nghìn nữ nhân. Tất nhiên là chẳng có lời nào hay ho hết, thậm chí một số nhìn sang Vân Sơ, ai bảo y cũng tuyển một nghìn nữ nhân, đoán chừng đoán xem lát nữa cái tên này có bị người ta xích cổ đưa đi không?
Một lúc sau trong đại điện truyền ra tiếng khóc cực kỳ áp chế của Lưu Nhân Quỹ, thêm một lúc, thành tiếng khóc lớn không kiểm soát được rồi.
Một hoạn quan đi ra phẩy phất trần, tuyên bố đại triều hội hôm nay kết thúc, các vị đại nhân không phải đợi ở đây nữa.
Vân Sơ không nói hai lời gài hốt bản vào thắt lưng, định đi đón lão bà rời khỏi nơi này, không ngờ tên hoạn quan đó gọi y lại bảo Anh công muốn gặp.
Ôn Nhu ném cho Vân Sơ ánh mắt tự cầu phúc đi rồi chuồn nhanh, chuyện xung phong hãm trận để Vân Sơ làm đi, hắn thích ở sau ngáng chân người ta hơn.
Vân Sơ một mình đứng đợi ở trước đại điện, không ngờ người đi ra trước lại là Lý Trị.
Lý Trị nhìn thấy Vân Sơ thì vẫy tay gọi:" Lại đây, ngươi là người chứng kiến hiện trường cầu Hàm Dương, vừa vặn nói cho trẫm biết, vụ nổ này khác gì phía bên kia."
Vân Sơ chắp tay:" Khởi bẩm bệ hạ, từ hiện trường mà xét, vụ nổ ở cầu Hàm Dương kém xa vụ nổ ở Phế thạch đài."
Lý Trị hai tay chống hông gật gù:" Trẫm cũng nghĩ như thế, hôm qua thậm chí còn có gạch đá bay vào đại nội."
Vân Sơ còn định nói gì, không ngờ Lý Tích mắng:" Cút sang bên, đây là chỗ ngươi xen mồm vào được à?"
Vân Sơ chửi thầm một câu, đành cúi đầu tránh đi, theo sau một đám lão đạo, xúi quẩy thế nào mà lại đi ngay bên cạnh Binh bộ thị lang Dương Hoài Tố.
"Nghe nói ngươi định giết chết lão phu à?"
Không ngờ chuyện vừa xảy ra người ta biết rồi, đám người Đại Đường này giỏi buôn chuyện quá đây. Người ta đã hỏi, Vân Sơ chẳng chối:" Thị lang cũng từng tuổi trẻ, hẳn là biết người trẻ tuổi thế nào, chỉ nói cho sướng miệng thôi."
Dương Hoài Tố tựa cười tựa không:" Được, ngươi đã nói thế, để lão phu về sai khuyển tử tới nha môn ngươi làm việc, để người trẻ tuổi các ngươi chơi đùa với nhau. Lão phu khỏi mang tiếng trưởng bối bắt nạt vãn bối."
"Lệnh lang muốn tới xưởng dệt?"
"Lão phu già rồi, ngươi không cần giết cũng chẳng ở vị trí này bao lâu nữa, các ngươi còn trẻ, nên giúp đỡ nhau. Đang tuổi làm việc, ai cũng muốn leo lên, kiếm thêm nhiều công lao vào, mọi người cùng sống tốt đẹp mới là chuyện nên làm."
Vân Sơ tặc lưỡi, mình đánh giá thấp người ta rồi, thứ già lưu manh này tuyệt đối không dễ giết chút nào đâu.
Lý Trị không đi xe, được đám đại thần xúm quanh đi bộ tới hoàng thành.
Nhìn hiện trường vụ nổ vào buổi sáng và buổi tối sẽ thấy khác nhau.
Tối qua chỉ thấy thấp thoáng, thêm vào tiếng người la hét, tình hình hỗn loạn, cảm giác nghiêm trọng, thực tế không rõ lắm. Giờ trời sáng hẳn, hậu quả vụ nổ mới phơi bày rõ ràng, những người lần đầu biết vụ nổ là cái gì đều bàng hoàng.
Vân Sơ cũng đến giờ mới hiểu, vụ nổ đêm qua không chỉ ảnh hưởng tới bí thư giám và thái sử giám, ngay cả phòng ốc trong vòng trăm bước chân cũng bị tổn hại. Thậm chí Vân Sơ nhìn thấy một cái đầu thú cực lớn nằm giữa gian nhà tan hoang, tảng đá nặng mấy trăm cân này bay tới tận thái sử giám.
Lý Trị cũng chú ý tới đầu thú đó, chỉ nó nói:" Đó là đầu thú ở tiểu hoa viên, khi trẫm còn nhỏ hay leo lên chơi, không ngờ bị rỡ ra, lại còn bay tới đây."
Lý Tích nhìn cái hố sâu ba thước, hài lòng nói với Lưu Nhân Quỹ:" Đây chính là thứ lão phu muốn, dù bây giờ có phá hủy phế thạch đài cũng không sao. Sau này lão phu muốn dùng nó phá tường thành địch, chỉ cần ngươi làm tốt việc này, lão phu đích thân dâng thư, cầu tước vị cho ngươi."
Lưu Nhân Quỹ thống khổ:" Uy Lực kinh người nhưng cũng quá nguy hiểm."
Lý Tích vỗ vai ông ta:" Nếu nó không nguy hiểm thì lão phu chẳng cần. Đừng dừng lại, ngươi muốn nhân thủ thế nào, lão phu đưa tới cho ngươi."
Lý Trị nghe thấy lời Lý Tích phất tay:" Phàm là thứ cần tới, cứ bẩm báo lên, trẫm phê hết."
Trường Tôn Vô Kỵ sau khi biết được bí mật vụ nổ hôm qua cũng rất phấn chấn:" Nếu Đại Đường nắm giữ thứ vũ khí lợi hại này thì tổn thất vài trăm công tượng cũng có làm sao. Ngươi cần gì, các bộ trong triều sẽ toàn lực ủng hộ."
Ông ta tỏ thái độ, những người khác cũng nối nhau hứa hẹn, phàm là thứ cần cho nghiên cứu, bọn họ sẽ tạo điều kiện hết sức có thể.
Đám người nói thế cũng không hắn là phụ họa hoàng đế, nhìn hiện trường vụ nổ kinh khủng như thế, ai mà không sợ?
Nếu không nắm giữ được thứ đáng sợ này, ai còn ăn ngon ngủ yên được nữa?
Thái độ Lý Tích khó hiểu, ông ta chẳng nói gì với Vân Sơ cả, cứ như gọi y lại chỉ để cùng đi xem cái hố kia thôi vậy, thi thoảng lại nhìn y cười đầy ẩn ý rất đáng ăn tát.
Vân Sơ lười đoán tâm tư ông ta, chuyện ông ta nghi ngờ mình có vẻ không kể với ai, có lẽ ông ta muốn treo lửng lơ đó để uy hiếp mình. Ít nhất rõ ràng là chưa kể với Lý Trị, dù sao chẳng có lợi gì cho ông ta, nói ra rồi ông ta còn nhiều điều phải giải thích hơn.
Loại gia nô ba họ như ông ta, nói cho cùng lợi ích bản thân mới là quan trọng nhất, cẩn thận ứng phó là được, không để cái trò gây sức ép của ông ta mà lộ sơ hở được.
Vân Sơ đón Ngu Tu Dung và Vân Na, khi về tới nhà thì đã là buổi trưa rồi.
Mãi không có tin tức truyền về, thêm vào trong hoàng thành hết có sét đánh lại có đá bay, toàn thành xôn xao, khiến Thôi nương tử và Lưu sốt ruột tột độ, thiếu điều treo cổ thôi.
Khi nghe nói trong bụng Ngu Tu Dung có hai đứa bé, cả nhà hò hét như lên cơn, Thôi nương tử muốn bày một bữa tiệc thật thịnh soạn để ăn mừng.
Còn về phần chuyện ở trong hoàng thành, chỉ cần không bị thương tới gia chủ, phu nhân và Vân Na thì ai bận tâm làm cái gì.
Không chỉ Vân gia ăn mừng, cả phường Tấn Xương đều ăn mừng, nếu phu nhân sinh đôi nam thì tốt nhất, tương lai bọn họ có thêm một phần bảo đảm rồi. Bữa tiệc cứ thế kéo dài tới ngày thứ ba, người tới chúc mừng không dứt, đấy là Lưu Nghĩa đã ngăn đám thương cổ định lợi dụng thời cơ lấy lòng gia chủ, chỉ cho phép người trong phường tới thôi đấy.
(*) Lý Tích tên thật là Từ Thế Tích, ban đầu theo quân Ngõa Cương của Trác Nhượng ( Trong song long có đứa con gái béo ú hay bắt nạt Khấu Trọng – Từ Tử Lăng ). Sau theo Đậu Kiến Đức, rồi trốn tới Đường theo Lý Thế Dân. Cuối cùng được ban họ Lý đủ thấy tài luồn lách thuộc tầm cỡ.
À trong truyện DDSL thì cưới em Thẩm Lạc Nhạn ấy.