Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 401 - Q2 - Chương 182: Thần Kỳ Trong Bình Đạm.

Q2 - Chương 182: Thần kỳ trong bình đạm. Q2 - Chương 182: Thần kỳ trong bình đạm.

Vân gia ăn mừng đến ngày thứ ba thì nghe tin Trình Giảo Kim trở về, dứt khoát từ chối tiệc bàn dài mà phường Tấn Xương tổ chức cho tướng sĩ.

Ông ta trở về chỉ đi gặp Lý Trị, sau đó tới binh bộ giao binh phù, rồi về nhà đóng cửa, từ chối tiếp khách.

Trình gia vừa đóng cửa, ý chỉ của hoàng đế cũng tới.

Nội dung của ý chỉ rất đơn giản, Vương Văn Độ làm chiếu giả đáng chết, trừ danh miễn chức. Trình Giảo Kim vì chần trừ không tiến, không nỗ lực truy sát địch, giảm tử miễn quan.

Có nghĩa là, Trình Giảo Kim chuyến này xong rồi, quan chức trên người bị tước đoạt sạch sẽ, trừ cái tước vị ra thì không còn cái gì hết.

Chuyện Vương Văn Độ bị Bùi Hành Kiệm giết trên ý chỉ không nhắc tới, căn bản không cần, vì hắn bị tru di tam tộc rồi.

Từ sự trừng phạt này có thể nhìn ra, Vương Văn Độ đúng là giả mạo chiếu chỉ thật, nếu không chỉ gánh tội thay cũng đâu tới mức mất mạng toàn tộc.

Trải qua vụ nổ ở hoàng thành, Vân Sơ tĩnh tâm lại, tập trung vào trồng bông, tạm thời không có tính toán nào thêm nữa.

Đây là công vụ quan trọng nhất của huyện Vạn Niên và huyện Trường An hiện nay, mọi chuyện đều bị gạt ra phía sau.

Nhưng trong lòng Vân Sơ vẫn còn một việc lấn cấn, đó là chưa có tin tức gì về Từ Kính Nghiệp.

Lý Tích chắc chắn biết gì đó, nhưng ông ta không nhắc tới, người ta không nói, y là người chẳng liên quan thì quan tâm làm gì cho người ta sinh nghi?

Trương Giản Chi rốt cuộc đã có thư về.

Trên thư nói, hắn sống ở Thổ Cốc Hồn rất tốt, chẳng những đột kích Xích Thủy Nguyên còn cướp được nhiều đồ tốt, giờ đang tính toán xem có cơ hội lật đổ vương đỉnh Thổ Phồn không?

Vân Sơ có thể hiểu được, Trương Giản Chi bao năm mang tiếng Thi trượt đại tướng quân, hắn khao khát có một công tích thật lớn chứng minh bản thân. Chuyện hoàn toàn vượt khỏi dự tính ban đầu của Vân Sơ.

Cửu Phì cũng truyền thư về cùng lúc.

Hắn nói chuyện nghiêm trọng lắm rồi, sau khi chứng kiến vương đình Thổ Cốc Hồn đã đi xuống, Trương Giản Chi liền sinh ra tâm tư tự lập.

Không phải là tự lập xưng vương, mà muốn thoát khỏi liên quan tới Vân thị, hướng về phía triều đình.

Trong thư Cửu Phì còn hỏi, có nên giết chết Trương Giản Chi không? Tránh tên đó làm việc lỗ mãng, ảnh hưởng tới đại kế của Vân gia.

Vân Sơ xem xong hai bức thư thì giao cả cho Ôn Nhu, hiện với quan hệ của họ không cần giấu diếm loại chuyện này nữa rồi.

Ôn Nhu tới lúc này mới biết Trương Giảm Chi đã đi Thổ Cốc Hồn, sau khi cùng Vân Sơ thương lượng rất lâu, cuối cùng nhất chí cho rằng, đẩy Trương Giản Chi đi.

Loại người dã tâm bừng bừng lại thích tự tung tự tác như thế, so với việc giết hắn để Thổ Cốc Hồn được lợi, chẳng bằng giao cho triều đình xử lý.

Vì vậy Vân Sơ không chút do dự giao thư của Trương Giản Chi cho Lý Tích.

" Nói như thế ngươi chỉ cần trâu cừu, huân quý Thổ Cốc Hồn, chứ không muốn năm nghìn dũng sĩ Thổ Cốc Hồn mà Trương Giản Chi đã thu phục được?"

Khi Lý Tích hỏi câu này, ngồi đối diện với ông ta còn có một lão tướng gày gò quắc thước, người có thể ngồi ngang hàng với Lý Tích không nhiều, vị này rõ ràng là Lô quốc công Trình Giảo Kim rồi.

Trình Giảo Kim không để ý tới Vân Sơ, Lý Tích cũng không có ý giới thiệu, nên Vân Sơ coi như ông ta không tồn tại:" Ti chức tổ chức chuyến đi này vốn vì tiền tài, giờ có được rồi, Trương Giản Chi muốn làm gì, không liên quan tới ti chức nữa."

"Thế chẳng phải là qua cầu rút ván sao?"

Vân Sơ cau mày, lão già này khích mình à? Sao cứt đái gì cũng đổ lên đầu mình thế? Có điều Vân Sơ biết sự lợi hại của ông ta rồi, cẩn thận ứng phó "Người ta có chí lớn, Vân gia không muốn trói chân, sao có thể gọi là qua cầu rút ván ạ."

"Đôi khi cẩn thận quá không phải là chuyện tốt đâu, giống như vị này, thua thiệt là vì quá nhát gan đấy." Lý Tích vừa nói vừa chỉ Lão Trình ở bên cạnh:

Trình Giảo Kim vỗ mạnh tay lên bàn, sau đó hừ một tiếng đứng bật dậy, quay đầu đi chỗ khác.

Lý Tích lạnh lùng nói:" Quay đầu qua đây mà nhìn người thiếu niên này, đợi đám lão già chúng ta chết hết rồi, gia nghiệp ông lưu lại phải dựa vào bọn chúng canh giữ đấy. Bây giờ dạy bảo nhiều một chút, sau này trong nhà tổn thất cũng ít hơn."

"Bằng vào thằng nhãi này à? Trông cũng bình thường, chẳng thấy gì đặc biệt."

"Trong đám thiếu niên bây giờ ta coi trọng nhất chính là y."

Trình Giảo Kim bấy giờ mới quay sang nhìn Vân Sơ, nói:" Sau này lãnh binh ở ngoài, nhất định phải đưa người mình theo, lão phu chỉ có thể dạy ngươi thế thôi."

Vân Sơ định trả lời thì Lý Tích xua tay:" Đi đi, nhớ kỹ câu này của Lão Trình, đừng nghĩ chỉ là một câu nói nhảm, ông ta dùng máu đổi lại đấy. Còn về phần tên Trương Giản Chi kia, lão phu sẽ dùng."

Vân Sơ không nhiều lời nữa, thi lễ cáo từ.

Tới đây vận mệnh Trương Giản Chi ra sao không liên quan tới Vân Sơ nữa, sau này có chuyện gì, Địch Nhân Kiệt cũng không thể trách y.

Giờ chuyện Vân Sơ phải để ý chỉ còn trồng bông cùng tiến độ nghiên cứu thuốc nổ của Lưu Nhân Quỹ nữa thôi. Nghe nói nơi thí nghiệm thuốc nổ của Lưu Nhân Quỹ đã chuyển tới Khúc Giang, thế là người của Khúc Giang lý gần như mỗi ngày được nghe tiếng sấm nổ đùng đùng.

Khi Vân Sơ tới Khúc Giang lý kiểm tra cũng nghe thấy, không tệ, ít nhất đã có tiếng nổ của pháo đời sau rồi.

Bằng đấy người cùng thí nghiệm, Vân Sơ tin họ sớm muộn tìm ra tỉ lệ kinh điển thôi. Thứ thuốc nổ đen này không khó, chẳng qua là tỉ lệ tiêu thạch, lưu huỳnh, than củi, cùng với vấn đề độ thuần nguyên liệu. Chỉ cần triều đình sẵn lòng ném tiền vào đó một cách vô hạn là sẽ có.

Ai ai cũng bận cả, giờ không còn thấy cảnh quan lại ngồi trong nha môn tán gẫu nữa rồi, vì Vân Sơ phân chia chính vụ tới từng người, không hoàn thành là trừ tiền thưởng.

Quan lại huyện Vạn Niên không sợ trừ bổng lộc, vì có chút xíu thôi, không đủ nuôi miệng ăn ở nơi mức sống đắt đỏ này, huống hồ còn do triều đình phát.

Nhưng tiền thưởng thì khác, cái này do một mình huyện thừa quyết định, nói không cho thì chẳng ai làm gì được.

Thế là huyện nha còn lại Vân Sơ và Ôn Nhu.

Hai tên này rảnh rỗi không có gì làm ngồi chơi cờ tướng, đột nhiên có một quan viên trẻ mặc lục bào đi vào.

Tạp dịch phụ trách dẫn đường đưa người tới nơi liền lặng lẽ lui ra, ván cờ giữa huyện thừa và tuần thành ngự sử đang tới hồi quyết liệt.

Quan viên trẻ cũng không quấy rầy, đứng bên quan chiến, tới khi Vân Sơ ăn mã của Ôn Nhu, Ôn Nhu làm thịt pháo của Vân Sơ, Vân Sơ mới đưa cho quan viên trẻ kia ấm trà:" Huynh đài nghỉ ngơi chốc lát, đợi ta giết chết hắn rồi chúng ta nói chuyện."

Quan viên trẻ cười rất lễ độ nhận lấy ấm trà, tiếp tục quan chiến, hơn nữa không nói tiếng nào, tỏ ra rất có tố chất.

Bình Luận (0)
Comment