Vân Sơ với Ôn Nhu đánh cờ luôn thích đâm đầu vào chém giết, chẳng mấy chốc trên bàn không còn mấy quân cờ nữa.
Ô Nhu đẩy bàn cờ một phát, giọng bực bội:" Ngươi đánh cờ như ăn cướp, không biết điều binh khiển tướng tử tế à? Lần nào cũng hòa."
Vân Sơ cười ha hả:" Ta mà cầm quân là cứ trực tiếp dẫn quân càn tới, không cần biết binh pháp, không cần chiến trận, không cần mưu kế gì hết. Âm mưu quỷ kế chẳng qua là sức mạnh không đủ mà thôi."
Ôn Nhu muốn nhổ vào mặt Vân Sơ, nếu trước kia ở Quốc tử giám thì y tin, giờ bày ra bao nhiêu thủ đoạn như thế còn làm ra vẻ cái gì, ném cờ đi quay sang chắp tay với người trẻ tuổi:" Thất lễ rồi."
Quan viên trẻ chắp tay đáp lễ:" Tiểu đệ Dương Anh, gia phụ Dương Hoài Tố."
Vân Sơ giới thiệu với Ôn Nhu:" Gần đây trong xưởng dệt có điều tới một vị chưởng cố, ta cũng không ngờ là lang quân của Dương thị Lang Gia."
Chưởng cố chẳng qua là quan viên tòng cửu phẩm, Ôn Nhu bất ngờ lắm:" Dương huynh trông không giống người đảm nhận chức vụ này."
Dương Anh người tầm thước, mắt sao mày kiếm, mang vẻ mạnh mẽ phương cương, tuy không tính là mỹ nam tử, song có khí khái nam tử, cử chỉ lời nói lại nho nhã, rất có sức hút :" Không giấu hai vị ca ca, tiểu đệ trước kia nhậm chức ở điện tiền ti, quan chức không cao, nhưng cũng là tòng bát phẩm."
"Từ sau khi gia phụ giao hảo với Vân huyện thừa, gia phụ bảo tiểu đệ từ chức, bắt đầu làm lại từ đầu. Nếu tiểu đệ có chỗ nào không ổn, xin hai vị ca ca chỉ giáo nhiều hơn, tiểu đệ cảm kích bất tận."
Vân Sơ phải phục lão già Dương Hoài Tố đó, hai bên vốn có mâu thuẫn, lão già vừa thấy dùng quan hệ cấp bậc không ép được Vân Sơ, thế là thoắt cái hóa giải ngay mâu thuẫn hai người. Các đối nhân xử thế này không khác gì nhân miêu Lý Nghĩa Phù.
Xưởng dệt nhất định sẽ thành cơ cấu minh tinh của Đại Đường, nếu như mùa thu năm nay hoàn thành toàn bộ đơn đặt hàng của binh bộ sẽ thành nơi mà người ta tranh nhau vỡ đầu chui vào.
Một là dễ kiếm công lao, hai là không phải lên chiến trường liều mạng, ba không cần rời quê hương tới nơi gian khổ cách ngàn dặm ....
Xem ra Dương Hoài Tố rất yêu thương đứa nhi tử này.
Vân Sơ muốn từ chối, nhưng người ta bỏ vị trí tốt ở điện tiền ti, dù giáng chức cũng tới nơi này, y mà không đồng ý nữa thì thành kẻ không biết sống rồi.
" Lệnh tôn đúng là nhìn xa vạn dặm." Ôn Nhu lên tiếng trước, còn bảo với Vân Sơ:" Dương công trên triều còn có danh hiệu nhân hào!"
Vân Sơ biết nhân hào còn gọi là cú mèo, thứ này có thể quay đầu từ trước ra sau, đồng thời còn hiểu ra ý khác của Ôn Nhu.
Người ta hiện giờ tới xưởng dệt chắc chắn không phải là để phá hoại, để kiếm tiền, mà là để làm việc.
Vì dù kiếm tiền hay là phá hoại đều không xứng với sự hi sinh của người ta.
Công tác ở xưởng dệt vô cùng phiền nhiễu phức tạp, cái gì chưa nói chứ vẻn vẹn việc quản lý bốn nghìn phụ nhân đã đủ cho người ta đau đầu.
Nếu ngươi nghĩ rằng phụ nữ Đại Đường dễ bắt nạt thì hoàn toàn sai rồi.
Vì bọn họ là quần thể nhược tiểu, cho nên bọn họ mới dám làm những việc mà nam tử đều không dám làm.
Mà những người đồng ý ra ngoài làm việc, đại bộ phận là mất đi sự bảo hộ của trượng phu hoặc nhà mẹ đẻ. So với ở nhà chịu nhục, không bằng chủ động tới xưởng dệt làm việc, cho nên những nữ tử này đều có tâm lý lấy thân nuôi sói.
Nói tóm lại là, nếu không có Lưu Nhân Quỹ đi cùng thì Vân Sơ thường sẽ không dám tới xưởng dệt. Cùng với việc thời tiết nóng lên, y phục của những nữ nhân này ngày một mỏng manh, chỉ cần có nam tử mặc quan phục đi vào, bọn họ lập tức trở nên thẹn thùng lại đa tình, còn chẳng chịu mặc y phục tử tế.
Nếu hỏi trong xưởng dệt có nữ tử tốt không à, đương nhiên là có, nhưng dù là nữ tử tốt cũng cho rằng, nếu có cơ hội quyến rũ một quan viên, nói không chừng sẽ thay đổi vận mệnh nửa đời sau.
Nữ tử Đại Đường vừa nhiệt tình lại còn cởi mở, lại suy tính thiệt hơn, muốn quản lý tốt bốn nghìn nữ tử, Vân Sơ thấy còn khó hơn cả quản lý bốn nghìn binh mã.
Giờ Dương Anh tới, Vân Sơ rất sẵn lòng nhét hắn vào cái lò lửa này.
Bị một nữ tử quyến rũ chứng tỏ ngươi có giá trị, bị hai nữ tử quyến rũ chứng tỏ ngươi có sức hút, bị ba nữ tử quyến rũ chứng tỏ ngươi có duyên với nữ nhân, bị một trăm nữ tử quyến rũ ... Vậy ngươi chỉ là thứ công cụ.
Đám nữ tử này đối diện với ông già nghiêm nghị Lưu Nhân Quỹ thì không dám càn rỡ, chứ đối diện với Vân Sơ trẻ trung tuấn tú ... Đúng là một lời khó nói hết.
Kiến cho trong thời gian dài, chỉ cần có nữ nhân nói chuyện nhẹ nhàng với mình một cái, Vân Sơ liền cảm giác người ta đang quyến rũ mình.
Nghĩ tới đó hình ảnh Vũ Mị hiện lên trong đầu .... Vân Sơ lắc đầu xua đi rất dứt khoát.
Khi Dương Anh nhìn thấy đám nữ nhân đông nghìn nghịt, nụ cười bình thản của hắn liền biến mất, Vân Sơ nhìn rõ mồ hôi lấm tấm trên trán hắn.
Vân Sơ gọi mấy nam nữ quản sự của xưởng dệt tới, giới thiệu qua loa cho Dương Anh rồi chạy luôn.
Y luôn thấy phải để hoàng gia phái một đám hoạn quan tới mới có thể quản lý được cái xưởng này.
Không ngờ Dương Anh chạy theo sát gót, kinh hoàng chỉ đám nữ tử đang vươn cổ nhìn:" Bọn họ sao … sao có thể như thế ... Không có chút lễ pháp nào. Vân huynh, tiểu đệ tài hèn đức mỏng, làm sao mà gánh vác được trọng trách như thế chứ."
Vân Sơ ấn vai hắn:" Quản lý tốt đám nữ tử này, để tất cả mọi người thấy bản lĩnh của ngươi, sau này có thể đám nhiệm trọng trách rồi."
Dương Anh trán nổi gân xanh, khi phụ thân an bài tới xưởng dệt, hắn chỉ nghĩ đây là vị trí quá thấp, hơi ủy khuất bản thân, dù Vân Sơ và cha mình có chút va chạm nhỏ, đã hạ mình xuống như thế, y không thể không nể mặt.
Mà hắn vừa tới một cái, Vân Sơ an bài ngay cho hắn vị trí quan trọng nhất, đã cực kỳ nể mặt cha hắn rồi, hắn không thể không biết tốt xấu mà kén chọn.
Nhưng hắn làm sao ngờ được là sẽ phải tiếp xúc với nhiều phụ nhân như thế.
Rời khỏi xưởng dệt, tâm tình Vân Sơ cực kỳ vui vẻ, vừa giải quyết được phiền toái lớn, vừa bán được ân tình cho người khác, đúng là quá may mắn.