Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 404 - Q2 - Chương 185: Kiêu Ngạo Sụp Đổ.

Q2 - Chương 185: Kiêu ngạo sụp đổ. Q2 - Chương 185: Kiêu ngạo sụp đổ.

Ở cái thành Trường An này, chỉ cần tới tháng năm âm lịch là cơ bản không thích hợp cho nhân loại sinh tồn nữa.

Trời không có mưa, nhìn căng mắt không thấy được một áng mây, mặt trời chói lòa, mặt đất nóng hầm hập.

Cho nên xưởng thuốc nổ ở Khúc Giang lại nổ lần nữa, lần này không tạo ra tổn thất quá lớn, chỉ có một người bị vụn gỗ bắn vào mắt làm mù thôi.

Thế là Lưu Nhân Quỹ thu được một bài học thuốc nổ không thể để dưới ánh nắng mạnh.

Loại kinh nghiệm thế này Lưu Nhân Quỹ đã tổng kết ra rất nhiều rồi, mỗi cái đều là bài học xương máu thực sự.

Từ lúc xảy ra vụ nổ cầu Hàm Dương tới nay đã hơn một tháng trôi đi, mái tóc vốn điểm sương của Lưu Nhân Quỹ đã bạc trắng.

Bị đám người Lý Trị, Lý Tích thúc giục, phối phương thuốc nổ về cơ bản đã định hình, bước tiếp theo là cố gắng luyện nguyên liệu thật tinh khiết.

Phối phương đã định hình tất nhiên là phải thí nghiệm, cùng với cho tham quan quy mô lớn.

Địa điểm là Khúc Giang.

Vân Sơ, Ôn Nhu rất muốn đi xem, nhưng cấp bậc của họ không đủ, chỉ quan viên trên tứ phẩm mới được mời.

Ôn Nhu thì dễ giải quyết thôi, hắn về nhà đóng giả cháu ngoan, nài nỉ lão tổ tới lúc đó cho mình đi xem thí nghiệm.

Vân Sơ thì đi tìm Lý Thận, cơ mà tên đó căn bản không hề có ý định tham gia mấy thứ tụ hội bí mật đó, theo nguyên tắc chuyện nguy hiểm là tránh xa, nên lần này Vân Sơ không dụ được hắn.

Thế là Vân Sơ đưa ánh mắt chiếu vào Lý Hoằng đang cùng muội tử nhà mình xoay guồng nước nhỏ ở bên cạnh tiểu thủy cảnh đặt bên kênh nước mát mẻ của phường Tấn Xương.

À đúng rồi, sáu ngày trước hoàng đế đã sắc phong cho nhi tử thứ năm của mình làm Đại vương, đãi ngộ ngang với tước vị tòng thất phẩm.

Thấy Đại vương Lý Hoằng nóng tới lim dim ngủ luôn bên kênh nước, Vân Sơ cực kỳ thiếu lương tâm cho rằng nó lúc này nhất định muốn tới quân giáo trường ở Khúc Giang xem vụ nổ hoa lệ.

Lý Hoằng không muốn đi.

Nó thấy nóng quá, ở phường Tấn Xương nó có thể mặc quần cộc, áo ba lỗ, đầu đội mũ lá xen, đi chân đất ngâm vào kênh nước mát lạnh. Tới Khúc Giang thì nó phải mặc mấy lớp áo, phải thi lễ với vô số người, nói không chừng gặp phải kể lắm chuyện kiểm tra học vấn của nó.

Thế nên nó thà cõng muội tử nặng hai mấy cân lêu lổng cả ngày với gấu mèo ở phường Tấn Xương còn hơn là tới quân giáo trường phơi nắng.

Quan trọng nhất là phụ hoàng, mẫu thân của nó đều sẽ tới quân giáo trường, nếu bị bắt thì sao? Sẽ ảnh hưởng tới việc nó tới phường Tấn Xương hưởng thụ thời gian vui vẻ.

Không lừa được trẻ lên bốn nữa, Vân Sơ tóm cổ áo nó xách ra ao sen, tuyên bố nếu nó không chịu đồng ý sẽ ném nó xuống ao, sau đó bảo với mẫu thân nó là nó nghịch ngợm tự nhảy xuống. Lý Hoằng khóc vui vẻ đồng ý dẫn Vân Sơ đi xem vụ nổ.

Đại vương xuất hành rất phiền toái, ít nhất là phiền toái hơn Kỷ vương Lý Thận, riêng cung vệ có mười hai người, đấy là ở Trường An, nếu ra ngoài, nhân viên đi theo không ít hơn 300.

Người khác phong vương đều được ban vương trạch, không có thì cũng nhanh chóng xây dựng, riêng Đại vương là không có. Nghe Vũ Mị nói thì Lý Hoằng còn nhỏ, chưa xa mẹ được, cho nên vương trạch thì đợi sau khi mười tuổi hẵng hay.

Vân Sơ không nghĩ thế, khả năng cao là Vũ Mị thấy phiền, phía đông Trường An có cái đông cung để trống, tới khi đó cho Lý Hoằng vào ở luôn là được, chẳng phải tiện hơn à, cần một cái vương trạch nát làm cái gì?

Đoán chừng là Lý Trị cũng nghĩ thế, nên để Lý Hoằng ở trong điện Cam Lộ thuộc quần thể kiến trúc Thái Cực cung.

Không có vương trạch nhưng nghi trượng, quan viên phân phối vẫn đầy đủ, vương sư là Thượng Quan Nghi, Lý Nghĩa Phù, bạn độc (thư đồng) là Vân Sơ.

Đại Châu, nam khống chế Trung Nguyên, bắc chẹt đại mạc, Nhạn Môn Quan trong đất phong càng đứng đầu biên quan, không nói giàu có bao nhiêu, nhưng ở đó nhiều binh mã thì đúng là thật.

Đó là đất phong Vũ Mị dày công lựa chọn cho trưởng tử của mình, phải thừa nhận nàng vì đứa trưởng tử này mà lo nát lòng.

Ngồi trong xe ngựa nặng nề, Lý Hoằng liên tục dùng đầu húc vào cánh tay Vân Sơ, liên tục hét:" Nóng quá! Nóng quá!"

Thấy đứa bé này đúng là nóng quá mức rồi, Vân Sơ an ủi:" Đợi chúng ta tới quân giáo trường, xin Lưu Nhân Quỹ ít tiêu thạch, làm băng sa cho ngươi ăn."

"Lừa dối, phụ hoàng nói, băng tích trữ trong hầm băng đã tan quá nửa rồi, muốn làm một ngọn núi băng làm mát trong cung cũng không được. Còn nói nếu không phải đợi thuốc nổ của Lưu Nhân Quỹ định hình, phụ hoàng đã tới cung Cửu Thành tránh nắng rồi."

"Thứ phụ hoàng ta còn thiếu thì ngươi lấy đâu ra." Lý Hoằng không tin:

Phải thừa nhận, giáo dục hoàng gia biến thái cũng chất lượng thật, Vân Na bằng tuổi nó không nói ra lý lẽ thế này, Vân Sơ khẳng định:" Chỉ cần ngươi không nói với phụ hoàng mẫu thân ngươi, ta sẽ làm ra băng cho ngươi giải nhiệt."

"Vì sao không được nói với phụ hoàng và mẫu thân?" Lý Hoằng không vì ăn mà đồng ý ngay, còn hỏi ngược lại:

"Vì nếu ngươi nói rồi, ta sẽ bị lôi đi làm băng cho họ suốt ngày, ta ghét làm mấy thứ này lắm."

"Ta cũng rất ghét tới quân giáo trường, vì sao ngươi ép ta, Thượng Quan sư phó nói, cái gì không muốn thì đừng làm với người khác."

"Vì ngươi không đánh lại ta."

Vân Sơ phát hiện Lý Hoằng ngày càng khó lừa, liền dùng bạo lực kết thúc tranh luận.

Tới quân giáo trường, tùy tùng của Đại vương không thể vào, bạn độc Bân Sơ tháp tùng Đại vương mang bộ mặt ấm ứng đi vào tòa thành trại làm bằng gỗ này.

Vào tới nơi rồi thì Lý Hoằng chẳng còn tác dụng chó gì nữa, Vân Sơ tìm Thượng Quan Nghi, giao nó cho ông ta, sau đó kiếm một cái chòi canh mát mẻ leo lên, đợi xem thí nghiệm thuốc nổ mà Lưu Nhân Quỹ an bài.

Để cho cẩn thận, nơi thí nghiệm bố trí cách 300 bước, còn chuyên môn xây dựng một đoạn tường thành, bất kể là độ dày hay độ cao đầu bằng với thành Trường An. Dù cách rất xa, Vân Sơ vẫn cảm thụ được, đoạn tường thành này được xây dựng rất cẩn thận.

Vân Sơ đoán thuốc nổ của Lưu Nhân Quỹ chẳng thế phá được tường thành cỡ này, ít nhất phải có TNT hạng tốt mới được, chứ thuốc nổ đen thì không có sức phá hoại lớn lắm.

Mặt trời đần lên tới chính giữa, cho dù ở dưới bóng râm đi chăng nữa, Vân Sơ cũng vẫn thấy mình sắp bốc cháy rồi.

Đang chuẩn bị cởi áo ngoài vướng víu đi thì Lý Hoằng mang tới một cái ấm trà, Vân Sơ nhận lấy. Tay vừa chạm vào ấm trà liền thấy mát lạnh.

Mở nắm ấm trà ra, không ngờ bên trong là nước ô mai, còn có băng vụn leng keng.

"Băng ở đâu ra thế?"

"Lưu Nhân Quỹ cho đấy, ông ấy bảo tiêu thạch có thể làm băng, số bằng này đều dùng tiêu thạch vứt đi làm ra."

Nhìn băng trong ấm trà, nghe Lý Hoằng nói vậy, Vân Sơ nhìn thấy vô số đồng tiền đang mọc cánh bay đi, đám thổ dân Đại Đường mà biết dùng tiêu thạch làm băng à?

Lý Hoằng vừa xem thường vừa nói:" Vừa xong ngươi còn nói làm bằng là bí thuật bất truyền của nhà ngươi. Thượng Quan sư phó nói, thuật chế băng từ tiêu thạch có từ thời Tiền Tùy, do phương sĩ phát hiện ra. Chính vì tiêu thạch kết băng nên các phương sĩ mới nói là vật đại hàn."

"Sau đó Thượng Quan Nghi tiên sinh nói, cho dù không cần tiêu thạch, vào thời Hán đã có người làm băng giữa mùa hè."

"Trong cuốn sách Hoài Nam Tử tất thuật có ghi, dùng một cái chum, cho vào ít nước, sau đó đun lên, đợi nước bốc hơi ngày một ít, nhanh chóng dập tắt lửa, bịt kín chum lại bằng vải thật dây."

"Rồi cho vào giếng sâu, ba ngày sau vớt chum lên sẽ có băng."

"Làm băng vào mùa hè chẳng có gì lạ hết, ngươi là thứ đại lừa đảo."

Vân Sơ bị Lý Hoằng giáo huấn tới á khẩu không đáp được lời nào.

Cho dù Vân Sơ lừa mình, Lý Hoằng vẫn rộng lượng lấy một ấm nước ô mai ướp bằng cho y uống, tránh tên đại lừa đảo bị mặt trời nướng ra bã.

Nước ô mai thêm vào đường và băng, mùi vị rất ngon, uống một ngụm là toàn thân thư thái, nhưng Vân Sơ càng uống lại càng thấy chua.

….

(*) Hoài Nam Tử là danh hiệu của Lưu An, bác nào đọc Gia Phụ Hán Cao Tổ mình dịch sẽ không lạ thằng nhãi An Sách do nhi tử của thánh thiên tử Lưu Trường viết thì uy tín rồi =)) Vụ này con tác lại vả Vân Sơ một phát nữa, ở ĐC thì Vân Sơ cũng làm cái này.

Bình Luận (0)
Comment