Quân giáo trường hôm nay canh phòng theo kiểu ngoài chặt trong lỏng, bên ngoài thiết lập tận ba vòng gác, thậm chí xa nhất tới một dặm, bất kể nhân vật khả nghi hay thân phận không rõ ràng tới gần là bắt ngay. Nhưng ở bên trong cùng nơi sắp thí nghiệm thuốc nổ thì rất ít người, thậm chí nhiều chòi gác không có ai canh giữ, mọi người hoạt động rất thoải mái.
Vân Sơ mới uống được một nửa thì ấm trà bị người ta cướp mất, té ra là Ôn Nhu tới rồi, sau khi hỏi Lý Hoằng thì mò tới chỗ Vân Sơ trốn, tên này làm một hơi hết sạch luôn, phanh áo ra, ra sức quạt:" Sao ngươi có thứ này, a gia ta được cho một bát, căn bản không tới lượt ta uống."
Vân Sơ còn chưa hết bàng hoàng về thông tin thu nhận được, hỏi:" Ngươi nghe chuyện dùng tiêu thạch làm băng chưa?"
"Rồi, chẳng qua là tiêu thạch đắt quá, không thể làm ra tảng băng lớn, cho nên chẳng khác nào gân gà, chỉ người nhiều tiền mới làm một ít, bình thường mọi người đều dùng băng tích trữ trong hầm, tiện hơn."
"Thế ngươi biết cuốn Hoài Nam Tử tất thuật không?"
Ôn Nhu nghi hoặc quay sang:" Phải là Hoài Nam vạn tất thuật chứ, cuốn sách này do Hoàn Nam vương Lưu An thời Tây Hán biên soạn, trong đó có ghi chép đủ thứ thuật kỳ quái, sao ngươi bỗng nhiên lại hứng thú với cuốn sách này thế?"
Vân Sơ thấy cổ họng mình hết sức khó chịu, ho mấy tiếng:" Trong nhà ngươi có không, cho ta mượn xem chút."
Ông Nhu cười:" Đấy là tạp thư mà ta đọc năm mười tuổi, trong nhà tất nhiên là có, ngươi cần thì ta cho mượn."
Vân Sơ dùng cả hai tay bóp vao Ôn Nhu:" Tốt nhất là ngươi đọc thật kỹ này lại một lượt, rất có ích đấy."
Ôn Nhu gạt tay Vân Sơ ra, chỉ một đám quân tốt đang đào địa đạo dưới ánh mặt trời:" Đừng nói nữa, Lưu Nhân Quỹ bắt đầu biểu diễn rồi."
Vân Sơ đưa mắt nhìn, chỉ thấy hai con rồng đất đang tới gần tường thành, bụi mù bốc lên, từng tấm thuẫn lớn úp lên hố, có thể chống lại tên bay tới.
Chốc lát sau con rồng đất tới chân tường thành, lại qua một lúc nữa viên giáo úy cầm cờ đỏ phất mạnh, chỉ thấy một đám người liên tục đưa những thứ vuông vức vào đường hầm.
Ôn Nhu tới giờ còn chút ám ảnh bởi vụ nổ cầu Hàm Dương, nhìn cảnh thứ chết người liên tục đưa tới, khiếp sợ:" Hay là chúng ta xuống dưới lán dùng gỗ lớn bắc thành để xem đi, ta cứ thấy chẳng an toàn gì cả."
Vân Sơ vốn chẳng lo lắm.
Y luôn cho rằng thuốc nổ mà đám Lưu Nhân Quỹ làm ra, uy lực không thể lớn được, không cách nào xô đổ tường thành nặng nề thế kia.
Nhưng mà vừa rồi vừa bị cho một bài học, hơn nữa cũng không biết rốt cuộc Lưu Nhân Quỹ cho bao nhiêu thuốc nổ xuống dưới đất. Để cho an toàn, y và Ôn Nhu vẫn rời tháp canh trên cao, trốn thật xa sau một mô đất.
Tên giáo úy phất cờ đen, hai người bọn họ hồi hộp chờ đợi, nhưng chẳng thấy có chút động tĩnh nào, đều ngẩng đầu lên xem, có khi thất bại rồi.
Lại đợi thêm lúc nữa, không có tiếng nổ kinh thiên như dự liệu, nhưng cảm rác rõ ràng mặt đất chân chao đảo, cứ như là đứng trên cái thuyền giữa hồ.
Tiếp đó là tường thành rất xa sụp xuống, sau đó nữa là bụi bốc lên tận trời, tiếp ngay theo sau là khói đen đặc từ lòng đất bốc lên cùng với âm thanh như tiếng xé giấy từ phía tường thành truyền tới hất bay tất cả cự thuẫn, ván gỗ đặt trên đường hào.
Cả Vân Sơ và Ôn Nhu đều không nghe thấy tiếng nổ quá lớn, hoàn toàn khác với vụ nổ trên cầu Hàm Dương, nhưng uy lực rõ ràng lớn hơn.
Tường thành đúng là không bị nổ tung, nhưng ở giữa lại có một lỗ hổng cực to.
Vân Sơ ước chừng lỗ hổng này một trượng, đủ cho tiểu đội mười người xông vào.
Lại đợi rất lâu sau, trước tiên là viên giáo úy kia dẫn người đi kiểm tra, tiếp đó là Kim ngô vệ kiểm ra rồi cung vệ kiểm tra, xác nhận không có gì nguy hiểm, Lý Trị mới dẫn một đám đông đi tới tường thành.
Ôn Nhu nhìn cảnh đó mắt ánh lên cuồng nhiệt:" Nếu mà nổ thêm lần nữa là hai chúng ta có thể vào đại điện lúc lên triều đấy."
Vân Sơ tránh hắn xa ra một chút:" Ta mà nhớ không nhầm thì trong đó có ba người nhà ngươi đấy."
"Cảm giác vừa đau khổ vừa sung sướng chẳng lẽ không hay à?"
"Huynh đệ, có người nói, người muốn khắc tên lên bia đá, bia đá có khi nát còn nhanh hơn thi thể. Cho nên ta muốn được lưu danh lên tòa thành này, nếu ta làm được rồi, muôn đời sau chỉ cần tòa thành này vẫn còn, người ta nhắc tới nó, sẽ nhắc tới huynh đệ ta."
Vân Sơ chân thành nói:" Ngoài ra, ngươi không thấy cùng với việc thời gian trôi đi từng chút một, tòa thành này dần dần thay đổi, mà hết thảy đều do chúng ta mang tới, niềm vui đó e là dù phong lang tư cư cũng chẳng sánh bằng."
"Huynh đệ, tòa thành này là bàn ăn của chúng ta, chúng ta nên đặt những món ăn ngon nhất lên đó."
"Sau này ngươi phải tư duy theo cách đó, đừng suốt ngày nghĩ tới giết chết thân thích leo lên, sau đó hưởng thụ cảm giác vừa đau vừa sướng đó nữa."
Ôn Nhu chớp chớp mắt nhìn Vân Sơ thốt lên:" Ngươi có cần nghiêm túc thế không, ta không định giết chết người thân của mình, ta chỉ nói vui thôi mà."
"Nói nhiều thành quen đấy, tới lúc tay đâm dao ra còn nhanh hơn trong đầu nghĩ."
Hai người vừa nói vừa rời khỏi quân giáo trường, tổng thể mà nói, màn biểu hiện của Lưu Nhân Quỹ là vô cùng thành công, tuy nói có thể vận dụng trên chiến trường rồi, nhưng còn xa mới đạt tới mức độ kinh tâm động phách như ở cầu Hàm Dương, chứng tỏ nó phải cải tiến nhiều.
Thêm vào nữa Lưu Nhân Quỹ còn chưa phát minh ra được vũ khí liên quan tới thuốc nổ, chôn mìn châm lửa mới là cách dùng sơ đẳng nhất mà thôi.
Quay đầu lại nhìn tòa thành Trường An giả sụp đổ kia, Vân Sơ nở nụ cười không ai phát giác. Y biết mà, khi người ta có thứ sức công phá khủng khiếp đó, người ta sẽ đem thứ mình nghĩ là chắc chắn nhất ra để thử.
Đã tới Khúc Giang rồi, hai người liền đến Khúc Giang lý chơi.
Lần này cảm giác của Vân Sơ đã tốt hơn rất nhiều rồi, mặc dù trên trời vẫn còn tro than rơi xuống, nhưng con đường trải đất vàng đã rất sạch sẽ, chỉ ở ngóc ngách mới thấy ít tro than.
Mái nhà ở nơi này không còn xám xì xì nữa, nông phu qua lại tuy vẫn đen, nhưng loại đen này do phơi nắng mà ra, không giống loại đen do bẩn thỉu không giữ vệ sinh.
Nông phụ trông trắng hơn, vì họ thích mang khăn trùm đâu, Vân Sơ từng thấy nữ nhân dùng khăn che kín mặt mày chỉ lộ ra đôi mắt rồi, tuy không phù hợp với mỹ quan của y, nhưng nam nhân Khúc Giang lý thích, y là cái thá gì.
Còn về đám trẻ con thì vẫn đen như chó mực, đó là do chúng được thả rông, suốt ngày chạy huỳnh huỵch dưới ánh nắng.
Được cái bọn trẻ con này tuy đen nhưng vô cùng cường tráng, tuổi còn nhỏ mà cơ cánh tay đã thấp thoáng rồi, đó là hiệu quả của vận chuyển gạch.
Tất cả đất trống trong thôn đều chất đống gạch và ngói, nhìn mà thích, đây chính là tài phú trông thấy được, sờ thấy được.
(*) Hôm nọ bác datmadd nói không rõ mục đích hiến thuốc nổ của Vân Sơ, lúc đó mình cũng không rõ nốt, nhưng qua chương này mình nghĩ mình hiểu rồi.
Từ khi nhà Hán lập ra đặt kinh đô ở Trường An thì kỳ thực không phù hợp với quốc gia đại nhất thống nữa, vì nó quá lệch tây, trong khi vùng giàu có nhất là Tề - Sở ở phía đông. Lạc Dương được coi là kinh đô thứ 2 giảm áp lực cho Trường An, chuyện vua Hán chạy qua chạy lại Trường An - Lạc Dương như cơm bữa.
Tới thời Đường thì trong truyện nói rồi đấy, áp lực thiên hạ nuôi Trường An là cực lớn, vậy vì sao vẫn giữ kinh đô ở Trường An? Một trong số nguyên nhân quan trọng là bốn quan ải lớn giữ vững thì khó đánh vào Quan Trung, vào rồi thì đối diện với thành Trường An xây dựng như tòa quân thành cũng rất khó nuốt.
Nên một khi thuốc nổ xuất hiện, ý nghĩa phòng ngự của Trường An giảm mạnh ===> Thúc đẩy kế hoạch rời đô mà Vân Sơ luôn muốn.
Liệu có phải thế không nhỉ?